Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 37: Ngổn Ngang, Bế Nàng Rời Đi




Căn phòng lớn như vậy nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng máu nhỏ trên mặt đất.

Ba nữ nhân tâm tư khác nhau đều mang tâm tình chờ mong câu trả lời của nam nhân.


Hách Thanh Oản cố gắng chống đỡ thân thể suy yếu, chờ đợi hi vọng sống sót của Tinh Nhi.

Không biết qua bao lâu, nàng rốt cuộc nhìn thấy khóe môi nam nhân khẽ động, phun ra một chữ, “Được.”

Một khắc kia, cánh môi xinh đẹp nhuốm máu tươi của nàng chậm rãi cong lên, nở nụ cười từ trong lòng.

Nàng nghĩ, vở kịch này có lẽ do hắn chủ mưu rồi!

Mà mục đích chính là buộc nàng chủ động rời đi…

Đã đạt được câu trả lời mình muốn, nàng không muốn tiếp tục ở trong căn phòng ngột ngạt này một chút nào. Nàng thật muốn chống người dậy, đứng lên, đi ra khỏi tầm mắt hắn….

Thế nhưng thân thể nàng giờ phút này giống như nhân sinh của nàng vậy, chỉ còn lại sự yếu ớt vô lực.

Sau nhiều lần giãy dụa, ngụm máu trong miệng lại mạnh mẽ cuộn trào. Nàng cắn chặt răng, nuốt xuống cỗ ngai ngái cuồn cuộn dâng lên kia.


Nàng thật hận mình không thể chết ngay lúc này, còn tốt hơn chật vật giãy dụa trước mặt ba người kia.

Ánh mắt dần dần mơ hồ, nàng đã không còn nhìn thấy rõ nam tử cách đó không xa.

Giữa lúc hoảng hốt lại như thấy đôi giày đen của hắn lảo đảo trước mắt nàng…

Đột nhiên, thân thể đã mềm oặt xuống của nàng như bay lên cao, xộc vào mũi là hơi thở nặng nề, ngổn ngang của hắn.

Nàng nghĩ, có lẽ hắn đang tức giận!

Chỉ là, hắn đã đạt được mục đích của mình rồi còn tức giận gì nữa?

Nàng yếu ớt tựa vào ngực hắn, không chút giãy dụa, không hỏi vì sao, chỉ vì nàng muốn rời khỏi nơi này thật nhanh…

Bên ngoài gió mạnh thổi rối tung mái tóc của nàng, lướt qua gò má tái nhợt của nàng, xuyên qua y phục bị đánh đến thấm máu tươi của nàng, nàng lại hoàn toàn không có cảm giác, nở nụ cười ngây ngốc.


Hắn nhìn nàng chằm chằm, rõ ràng đã đau khổ đến mức chịu không nổi lại vẫn tươi cười như hoa, đột nhiên tức giận gầm nhẹ chất vấn nàng, “Nàng không phải luôn vô pháp vô thiên sao? Tại sao lại ngoan ngoãn nhận hình phạt như vậy?”

Nàng bị hắn la có chút sửng sốt, lại nghĩ qua câu hỏi của hắn, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng hỏi hắn, “Vui không?”