Hách Thanh Oản bị ánh mắt rét lạnh của Hoàng Phủ Diệp nhìn chằm chằm đến hoảng hốt trong lòng, lập tức nhớ đến Hoàng Phủ Cẩn.
Nàng nghĩ, có lẽ hắn bất mãn vì nàng muốn nương nhờ với kẻ thù một mất một còn của mình đi!
“Sao? Nàng cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn tốt hơn bổn vương?” Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi, cánh tay ôm nàng siết chặt lại khiến cho vết thương trên người nàng phát đau.
“Tam ca, cần gì phải vậy? Huynh ấy sẽ không tranh hoàng vị với huynh.” Nàng thương xót nhìn hắn, nhắm chặt đôi mắt sắp bị nước mắt làm cho mông lung, không nhìn hắn nữa.
Nàng vẫn cho rằng sở dĩ Hoàng Phủ Diệp luôn hận Hoàng Phủ Cẩn là vì tranh giành hoàng vị, nhưng bây giờ Hoàng Phủ Cẩn đã đến thành Hách Đồ xa xôi, sẽ không còn tranh giành gì với hắn, sao hắn lại khổ như vậy, không niệm chút tình huynh đệ mà đối chọi gay gắt, hận đến thấu xương.
Ánh mắt hắn hơi trống rỗng, khóe môi lướt qua ý cười tự giễu rất nhanh, đau đớn cuồn cuộn trong lòng không cách nào áp chế hiện lên trong mắt.
Mà nàng đã nhắm chặt hai mắt, cuối cùng cũng không thể thấy được đau khổ của hắn.
Hắn đờ đẫn ôm lấy nàng, máu của nàng nhuốm đầy trên y phục của hắn, thấm vào trong lòng hắn.
Hắn nhìn nàng yên tĩnh nhắm hai mắt, gò má trắng nhợt không chút sinh khí, trong lòng bỗng nhiên sinh ra sợ hãi, gằn giọng giận dữ mắng nàng, “Hách Thanh Oản, nàng mở mắt ra nhìn bổn vương.”
Lông mi nàng khẽ nhíu, theo lời hắn mở mắt ra, vừa khéo nhìn thấy được chút khủng hoảng trong mắt hắn.
Trong lòng nàng hơi bồi hồi lại cố gắng xem nhẹ đau đớn trong lòng, trào phúng giễu cợt, “Sợ ta chết rồi không cách nào giải thích với hoàng nghĩa phụ sao?”
Chỉ là, giễu cợt hắn, đau lòng lại là bản thân.
Nàng đang dùng cách chẳng may may tổn thương kẻ địch mà lại tự tổn thương lòng mình để ngăn chặn phần tình cảm này.
Cho dù nàng nhìn thấy chút gợn sóng tình cảm trong mắt hắn cũng sẽ phủ định từng cái một, xem thành hắn có mục đích khác hoặc là nàng hoa mắt.
Vẫn còn yêu nhưng đã không còn tin tưởng, chỉ có thể bỏ lỡ nhau…
Hắn bị giọng nói trào phúng của nàng làm nhói lòng, đôi mắt tàn bạo nhìn nàng chằm chằm: “Nếu nàng đã hiểu rõ bổn vương như vậy thì phải sống thật tốt cho bổn vương, bằng không bổn vương sẽ khiến Tinh Nhi và cả tòa thành Hách Đồ chôn cùng nàng.”
Nàng nhìn nụ cười lạnh khát máu của hắn, trong lòng không khỏi dâng lên chút bi thương, “Xin vương gia yên tâm, cho dù Thanh Oản có chết, cũng sẽ không chết trong vương phủ, liên lụy đến vương gia.”
Câu trả lời của nàng cơ hồ cũng không khiến hắn hài lòng, trái lại hắn còn giận dữ gầm nhẹ với nàng, “Hách Thanh Oản, nàng nghe đây, cho dù có ra khỏi vương phủ cũng phải sống thật tốt cho bổn vương. Nếu lúc bổn vương có đại quyền trong tay, nàng không còn sống trên đời này, bổn vương sẽ cho thiết kỵ san bằng thành Hách Đồ, nghiền nát toàn bộ những người nàng quan tâm thành tro.”
Hắn thật sự tức giận, nàng lại không hiểu vì sao hắn lại như thế, chỉ có thể tự giễu trong lòng, ‘Thì ra, ngay cả sống chết của mình nàng cũng không làm chủ được.’