Có điều, kệ thôi!
Cho dù dưới tình huống đêm qua như vậy, nàng cũng không muốn phí hoài bản thân mình.
Mặc dù nàng yêu hắn vô cùng sâu đậm, hắn cũng không phải là toàn bộ cuộc sống của nàng. Nàng tội gì phải đối nghịch với hắn đến cùng, hắn càng không cho nàng chết, nàng càng phải sống phải chết.
Chỉ là, tuy trong lòng nghĩ như vậy, nàng lại không muốn giải thích nhiều ngoài miệng với hắn.
Sống chết của nàng có liên quan gì đến hắn?
Lúc còn chưa ra khỏi vương phủ này, có lẽ còn có thể ảnh hưởng đến địa vị trong tương lai của hắn, đợi đến khi nàng ra khỏi vương phủ rồi, cho dù nàng có chết nơi đồng hoang, có lẽ hắn cũng chẳng muốn nhìn đến.
Vì vậy nàng chỉ hờ hững liếc nhìn hắn một cái liền dời mắt sang một bên, nghe theo lời hắn, không nhắm mắt lại nữa.
Hắn nhìn gò má nàng, mi tâm lại nhíu chặt, bước nhanh chân ra khỏi Phù Dung viên.
Nàng nhìn thấy máu tươi một đường, thân thể đột nhiên run lên, lập tức quay mặt về phía hắn, cầu khẩn nói: “Cứu Tinh Nhi.”
Nàng hạ thấp bản thân, sợ hắn còn muốn làm ra chuyện gì, tra tấn Tinh Nhi áp chế nàng.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng, lại dời mắt về phía hạ nhân đang canh giữ ở ngoài Phù Dung viên, phân phó, “Đi mời đại phu đến chữa trị cho tiểu tỳ Tinh Nhi kia.”
Nàng thấy hạ nhân kia lĩnh mệnh đi xuống lập tức nhẹ thở, không chút nào để ý hắn chỉ mời đại phu đến trị cho Tinh Nhi mà không nhắc đến thương thế của nàng.
“Đưa ta đến Tĩnh viện đi!” Ngực nàng quặn đau khẽ nói.
Chủ viện kia cho dù có tốt nàng cũng không muốn trở về, ôn lại cơn ác mộng nơi đó.
Mà cho dù Tĩnh viện hoang tàn, chỉ cần có chỗ ngủ, để nàng thoải mái sống qua ba tháng là được.
Cánh tay hắn ôm nàng siết chặt lại, thật lâu sau mới phát ra âm thanh từ cuống họng, “Ừm.”
Có những lời không cần nói, chuyện kinh thế hãi tục đêm qua, có lẽ người trong cuộc cả đời cũng không quên được.
Vương phủ này tuy không lớn nhưng vẫn phải đi qua bảy tám cây cầu nhỏ nàng mới nhìn thấy một cửa gỗ tàn tạ tróc sơn. Mà viện kia cực kỳ hoang vu, tường cao sừng sững, cỏ dại bốn phía, vừa nhìn đã biết rất lâu rồi không có người đến.
Nàng nghĩ hoàn cảnh của Tĩnh viện sẽ không tốt lắm, nhưng lại không ngờ trong vương phủ vàng son lộng lẫy này lại còn có nơi hoang vu như thế.
Nhưng nhìn diện tích của tòa viện này cũng không nhỏ hơn chủ viện nàng ở là bao, lại còn bố trí một cây cầu nhỏ bằng đá cẩm thạch để ngăn cách với các sân viện khác, có cảm giác độc đáo tách rời thế tục. Chắc hẳn người từng ở chỗ này là nữ tử siêu phàm thoát tục.
Chỉ là, con kênh dưới cây cầu nhỏ lúc này đã khô cạn, mọc đầy cỏ dại, không còn cảnh tượng như lúc mới làm.
Vì cảnh vật trước mắt mà nàng sinh lòng bi thương, nhân sinh nếu giống như lần đầu gặp gỡ thì tốt biết bao!
Đáng tiếc, bọn họ đã không còn đường lui, chỉ có thể sau này có gặp nhau thì giống như vó ngựa không ngừng lướt qua mà thôi…