Hoàng Phủ Diệp ôm lấy nàng bước qua cỏ dại cao chưa tới đầu gối, đi tới trước cửa viện nhưng không lập tức đẩy cửa ra, chỉ ngắm nhìn cánh cửa gỗ cao lớn phủ kín tro bụi, trong mắt hiện lên chút tưởng niệm…
Tuy thương thế trên người nàng vô cùng đau đớn, cả người mềm oặt không chút sức lực nhưng cũng không nóng lòng thúc giục hắn đi vào, mà cùng hắn ngắm nhìn cửa viện đóng chặt kia, tiếng nói nhẹ đến nỗi gió thổi sẽ tan đi, “Nơi này nhất định từng có một câu chuyện rất đẹp!”
Nhưng kết cực dường như cũng bi thương giống như nàng…
Nàng khẽ dời tầm mắt, bắt được chút tưởng niệm trong mắt hắn, trong lòng mạnh mẽ chấn động, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng.
Chỉ là không biết nữ tử kia rốt cuộc có liên quan thế nào đến hắn.
Hắn nghe vậy lạnh lừng hừ một tiếng giọng mũi, sự tưởng niệm trong mắt kia đông lại trong giây lát, trong giọng nói đáp lại nàng tràn đầy bài xích lạnh giá, “Nàng không xứng biết.”
Nàng lúng túng nhíu đôi mày thanh tú lại, dời mắt sang một bên không nhìn hắn nữa, không nói gì.
Lời vừa ra khỏi miệng hắn lại sửng sốt một lúc, ngay sau đó nhíu chặt lông mày, không tiếp tục đứng trước cửa nữa mà đẩy cửa ra, bế nàng đi vào.
Trong viện tuy bố cục một chính hai bên phụ phổ biến, gian chính phòng kia lại là một lầu các ba tầng duy nhất ở sau hậu viện vương phủ.
Ở giữa viện, dưới một gốc cây trăm tuổi còn cao hơn cả lầu các là một chiếc bàn và bốn chiếc ghế điêu khắc bằng cẩm thạch, trên mặt bàn là một cây đàn cổ bị đứt dây tàn tạ bị tro bụi bao phủ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng càng thêm chắc chắn người từng ở nơi này nhất định là một nữ nhân.
Chỉ là, không biết vì lý do gì mới khiến cho nơi này hoàn toàn bị phủ bụi.
Cho dù trong lòng có vô vàn đáp án không hiểu nhưng lần này nàng vẫn giữ im lặng, không tiếp tục hỏi, tránh rước nhục vào thân.
Kỳ thật, nơi này từng có người nào ở cũng không có quan hệ gì với nàng. Nàng chẳng qua chỉ ở đây ba tháng, sau đó sẽ hoàn toàn rời đi.
Lại nghĩ, nơi này cách hậu viện vương phủ rất xa, trong lòng nàng cũng an ổn một chút.
Mặc kệ là Thích ma ma hay Liễu Mộng Phù, nàng đều không muốn gặp lại, không muốn lại xảy ra xung đột, chỉ muốn an bình sống qua ngày.
Ánh mắt hắn quét một vòng quanh sân viện, cuối cùng không chút dấu vết lướt qua gò má trắng nhợt của nàng, nhưng trước sau không hề nói một câu, bế nàng bước nhanh về phía lầu chính diện.
‘Két..’ một tiếng, cánh cửa gỗ điêu khắc tinh xảo bị đẩy ra. Lúc cảnh trí trong phòng ập vào mắt nàng, cái nàng nhìn thấy và bên ngoài quả thực là hai cảnh tượng hoàn toàn khác biệt, một hồi lâu sau vẫn không thể hết kinh ngạc.
Không nói đến cách bày biện trong phòng rất tinh tế lại không mất tính trang nhã, chỉ nói nơi này thật sự sạch sẽ không chút bụi trần quả thực khiến người ta trong thời gian ngắn không thể thích ứng được. Nàng thậm chí còn mơ hồ cảm giác được căn phòng này không hề giống như bị bỏ trống rất lâu mà mỗi ngày đều có người ở đây.
Mà hắn lại im lặng từ đầu đến cuối, đi thẳng đến trước giường, đặt nàng người đầy máu xuống đệm giường sạch sẽ, xoay người liền đi.
Nàng nhìn bóng lưng hắn rời đi, lại nghĩ tới việc hắn cho hạ nhân đi mời đại phu trị liệu cho Tinh Nhi, khóe môi nhuốm máu chậm rãi cong lên nụ cười tuyệt vọng…
Xem ra, hắn thật sự định ném nàng ở nơi này, tự sinh tự diệt.