Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 43: Kiếp Nạn, Chấp Niệm Của Nàng




Hách Thanh Oản từ trong nháy mắt trầm luân đó tỉnh táo lại không khỏi cười tự giễu.

Hắn chính là kiếp nạn của nàng, chấp niệm của nàng, không thể buông? Chỉ có thể hãm sâu…


Hít sâu một hơi, để buồn khổ trong lòng vơi đi một ít, nàng cầm lấy bình thuốc, thấy trên hai bình thuốc viết tên và công hiệu. Nàng nhìn chữ viết trên bình thuốc, đột nhiên nhíu mày lại, đây rõ ràng là nét chữ của Tinh Nhi.

Nhưng nàng biết rất rõ, hai bình thuốc này tuyệt đối không phải Tinh Nhi chuẩn bị cho nàng.

Tinh Nhi cũng giống như nàng, sống trong cung nhiều năm, hết thảy ăn mặc sử dụng đều do trong cung làm, đều có ký hiệu hoàng thất. Mặc dù những vương gia này cũng là người trong hoàng tộc nhưng mỗi phủ đều có ký hiệu riêng, người hiểu chuyện chỉ liếc mắt là nhìn ra.

Nàng nghĩ, nàng hiểu tâm tư người để thuốc vào đây, đơn giản là muốn nàng nghĩ rằng thuốc này là lúc Tinh Nhi thu thập đồ đã bỏ vào. Mà trong vương phủ, nàng không quen biết ai ngoài hắn, hắn tự nhiên trở thành người có khả năng nhất.

Chỉ là trong lòng nàng lại bài xích suy đoán này…

Nắm chặt hai bình sứ trắng phát lạnh này trong lòng bàn tay, nàng thật hận không thể ném vỡ bình sứ này, giải đi đau khổ trong lồng ngực.

Nếu như đã tuyệt tình, sao không tuyệt tình đến cùng?


Tất cả đau khổ, từng cái một lại lần nữa hiện lên trong đầu nàng, nàng chỉ có thể khiến vết sẹo vĩnh viễn không kết vảy thì mới có thể vĩnh viễn không quên đi đau xót.

Đột nhiên, tầm mắt rơi trên bao vải của nàng khẽ ngẩn ra, nhớ tới hộp hoa mai gỗ kia.

Nàng lập tức thu lại suy nghĩ, nhanh chóng tìm kiếm bao vải một lần nữa nhưng không thu hoạch được gì. Nàng nhớ nàng đã tận mắt nhìn thấy trước khi Tinh Nhi nhận hình phạt đã đặt hộp gấm vào trong bao vải, vì sao lúc này lại không thấy nữa?

Chẳng lẽ lúc hạ nhân nhặt bao vải lên không lưu ý bị rơi ra ngoài rồi?

Nghĩ đến đây, nàng lập tức bối rối dịch chuyển sang mép giường, cũng không lo việc uống thuốc, chỉ muốn đi tìm hộp gấm kia.

Mặc dù nàng biết rõ lưu lại vật kia chắc chắn sẽ là tai họa nhưng cũng không thể vứt bỏ tâm huyết của hắn như vậy.

Tình cảm của hắn nàng đã không thể hồi đáp, tâm ý của hắn chẳng lẽ nàng lại có thể không quý trọng ư?

Chỉ là, nàng vốn đã không còn sức lực, mới bổ nhào xuống bên giường, cả người cũng mất thăng bằng té xuống.


Sau tiếng ‘bịch’ trầm đục, thân thể của nàng lăn ra ngoài, mãi đến khi trán nàng va vào tủ quần áo mới ngừng lại được.

“A…” Nàng bị đau thét lớn một tiếng, mọi thứ trước mắt vốn mơ hồ bắt đầu không ngừng chao đảo, ánh mắt theo đó dần dần tối đi, người rất nhanh đã ngất đi.