Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 44: Dạ Nhiễm, Dịu Dàng Che Chở




Hách Thanh Oản nằm sấp trên giường, mặt quay về phía bên trong, chậm rãi mở mí mắt nặng trịch ra. Hai mắt vô hồn nhìn chăn đệm sạch sẽ dưới thân, hít sâu một hơi, xoa lên cái trán có cảm giác đau đau, lúc này mới phát hiện trán của mình đã quấn băng vải.

Đang nghi hoặc là ai trị thương cho nàng, bàn tay đang đặt lên trán bỗng nhiên bị một bàn tay to ấm áp nắm chặt trong tay, “Đừng lộn xộn.”


Nàng nghe tiếng thầm run lên, sau đó quay đầu lại liền nhìn thấy chiếc mặt nạ màu bạc sáng chói lóa dưới ánh đèn. Trong nháy mắt, một dòng nước ấm áp chảy vào tim nàng, hốc mắt nàng chợt ươn ướt, nghẹn ngào không nói nên lời.

Nàng nghĩ rằng sau đêm đó hắn thật sự sẽ không quan tâm nàng nữa.

Thấy thế, trong mắt Dạ Nhiễm lập tức hiện lên thần sắc lo lắng, nâng một bàn tay khác lên không ngừng lau đi nước mắt chảy mãi của nàng.

“Oản Oản, đừng khóc.” Hắn hạ giọng dỗ dành nàng, tiếng sau lại càng lo lắng, áy náy hơn tiếng trước, “Xin lỗi, là ta đến trễ, để nàng chịu nhiều khổ sở như vậy.”

Hách Thanh Oản không đành lòng nhìn hắn áy náy, vội vàng nghẹn ngào giải thích: “Không trách huynh.”

Sao có thể trách hắn, lúc nàng nhận hình, nếu như hắn xuất hiện cứu nàng chỉ có thể khiến sự việc càng thêm phức tạp. Mà tính tình Hoàng Phủ Diệp bá đạo như vậy, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho người lén xông vào vương phủ cứu nàng.

“Được rồi, đừng khóc nữa, nếu tỉnh rồi thì ăn chút gì đi!” Hắn cực kỳ kiên nhẫn giúp nàng lau nước mắt trên mặt, giọng nói dịu dàng hóa thành một dòng nước ấm không ngừng chảy vào trái tim nàng.


“Ta hôn mê bao lâu rồi?” Nàng nhìn bóng lưng hắn xoay người đi lấy thức ăn, mở miệng hỏi.

“Năm canh giờ.” Hắn thuận miệng trả lời nàng, đi đến cạnh bàn bưng chén cháo đang làm ấm trong bát nước nóng lên, quay trở về bên giường ngồi xuống, múc một muỗng đưa tới môi nàng.

“Huynh biết Tinh Nhi thế nào rồi không?” Nàng sốt ruột nhìn hắn, trong mắt tràn ngập lo lắng, làm gì còn tâm tư ăn cháo.

“Nàng ấy không sao, ta đã xem qua rồi.” Hắn trấn an nàng một câu, lại đưa muỗng cháo đến bên môi nàng, “Nàng ngoan đi, phải ăn nhiều chút mới mau chóng hồi phục đi thăm Tinh Nhi.”

Biết Tinh Nhi không có việc gì, lúc này nàng mới gật đầu, hé miệng, từng muỗng từng muỗng một ăn hết bát cháo.

Một lúc sau, Dạ Nhiễm nhìn bát cháo không, hài lòng nhếch miệng cười, vừa muốn đứng dậy liền nghe Hách Thanh Oản đột nhiên lên tiếng: “Dạ Nhiễm, ta có thể cầu xin huynh một chuyện không?”

“Giữa chúng ta không cần chữ ‘cầu xin’ này.” Hắn chăm chú nhìn nàng, chờ nàng nói.


“Giúp ta điều tra rốt cuộc vì sao Thích ma ma lại hận ta như vậy.” Trong giọng nói thật thấp của nàng tràn đầy kiên định, tựa như không có được đáp án quyết không bỏ qua.