Hách Thanh Oản nghĩ, có lẽ mình bị điên rồi.
Vừa mới sống lại đã vội vội vàng vàng muốn biết khúc mắc giữa mình và Thích ma ma. Trong lòng mơ hồ vừa chờ mong vừa sợ khúc mắc này đã lan đến nàng và Hoàng Phủ Diệp.
Có lẽ, hắn không phải không yêu nàng, chỉ là không thể yêu.
Cách nghĩ này dường như có chút lừa mình dối người, nàng làm thế nào cũng không nén xuống được. Nhưng nàng cũng không hi vọng xa vời cùng hắn gương vỡ lại lành, chỉ muốn biết chân tướng mà thôi.
Còn về, hắn có hận nàng hay không, tâm tình nàng rất mâu thuẫn.
Có lẽ, vào thời điểm ngay cả hận hắn cũng không hận nàng, chắc hắn đã không còn nhớ được nàng rồi.
Dạ Nhiễm nghe vậy, sắc mặt thay đổi, cuối cùng trở nên phức tạp, thế nhưng lại khiến nàng sợ hãi, cảm thấy mình giống như đã nói ra lời không nên nói.
“Nàng quan tâm hắn như vậy?” Dạ Nhiễm luôn luôn ôn hòa đột nhiên cất cao giọng, lớn tiếng rống lên với nàng đang bối rối.
“Dạ Nhiễm, ta…” Nàng hốt hoảng đến mắt đỏ hoe, nhìn sự tức giận phức tạp trong mắt Dạ Nhiễm, không biết nên giải thích thế nào.
Có lẽ, không phải không biết, mà chính nàng cũng khinh thường câu trả lời kia.
Có những khi trong lòng ngươi hiểu rất rõ cái gì đáng cái gì không đáng, chỉ là, đến thời khắc mấu chốt lại không tự chủ được giả vờ ngu ngốc.
Nàng nghĩ, nàng chính là cái kẻ ngốc trong tình yêu kia!
Biết rõ hắn không yêu mình liền bướng bỉnh muốn biết hắn hận mình, đây chính là tâm tình của nàng lúc này.
“Nếu huynh thấy khó xử thì thôi vậy.” Nàng rũ mắt xuống, dùng hàng mi dài rậm che lấy đau xót trong mắt, giọng nói cũng yếu ớt.
“Không cần ta giúp là tính tự mình đi thăm dò sao?” Hắn nắm lấy cằm nàng, nâng mặt nàng lên để nàng nhìn thẳng mình, thái độ rất cương quyết: “Oản Oản, quên hắn đi! Hắn không đáng để nàng như vậy.”
“Ta biết.” Giọng nàng run lên lộ ra đau xót.
“Theo ta đi, tối nay ta sẽ đưa nàng rời đi.” Hắn nhắc lại lời kia, cũng không cách nào để nàng khăng khăng cố chấp ở trong vương phủ này.
Nếu còn tiếp tục như vậy, nàng không điên, có lẽ hắn cũng sẽ điên…