Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 48: Quên Đi, Người Nếu Như Vô Tâm




Từ khi bắt đầu gả cho Hoàng Phủ Diệp mọi thứ dường như không còn đúng tình lý như trong dự liệu.

Giống như theo quy củ hôm nay bọn họ phải vào hoàng cung bái kiến hoàng đế, nhưng hắn lại không đến đón nàng.


Tĩnh viện hôm nay như tên của nó, thật sự rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng gió thổi và tiếng hít thở của nàng. Nàng nằm trên giường đến khi trời sáng choang, rốt cuộc không nằm được nữa, vịn cột giường đứng dậy, lúc này mới phát hiện vết thương trên lưng và mông mình không hề đau đớn dữ dội. Nghĩ đến đây, động tác của nàng cứng đờ, gương mặt xinh đẹp nhất thời quẫn bách, thẹn thùng.

Dạ Nhiễm bôi thuốc cho nàng thế nào? Chẳng lẽ…

Nàng không dám nghĩ tiếp, không ngừng tự an ủi mình, tình huống lúc ấy đặc biệt nguy cấp, Dạ Nhiễm cũng là bất đắc dĩ mới bôi thuốc cho nàng, căn bản không có ý mạo phạm, nàng không nên suy nghĩ lung tung…

Chỉ là, càng tự an ủi, nàng càng hoảng loạn.

“Cô nương.”

Chợt một giọng nữ lạnh băng băng vang lên trong phòng dọa nàng phát run. Nàng theo tiếng nhìn lại liền thấy một nữ tử y phục gấm đen, trong tay cầm theo một cái giỏ, đứng ngay cửa phòng ngủ của nàng.

“Ngươi là?” Hách Thanh Oản không hiểu hỏi.

“Chủ nhân của thuộc hạ là Dạ Nhiễm.” Nàng lạnh lùng trả lời Hách Thanh Oản, đi thẳng đến cạnh bàn, mở giỏ ra, lấy ra một chén cháo cùng mấy dĩa thức ăn.

Lúc này Hách Thanh Oản mới chợt hiểu ra, thì ra là Dạ Nhiễm phái người tới đưa đồ ăn sáng cho nàng.


“Cảm ơn.” Nàng thả lỏng tay vịn trên cột giường, từng bước nhỏ đi đến cạnh bàn ăn.

“Cô nương, chủ nhân kêu thuộc hạ báo cho cô nương, đồ ăn do người khác đưa đến toàn bộ đều không được ăn. Về sau ba bữa của cô nương đều sẽ do thuộc hạ đưa tới.” Nữ tử áo đen thối lui một bước, hầu ở một bên.

Hách Thanh Oản sửng sốt một lúc, lập tức hiểu ý nàng.

Nàng hơi gật đầu, vịn bàn ngồi xuống, lại hỏi: “Ngươi tên gì?”

Về sau nếu muốn ở chung lâu dài, ngay cả tên cũng không biết thì khó xưng hô.

“Bẩm cô nương, thuộc hạ tên Vô Tâm.” Sắt mặt Vô Tâm không đổi, vẫn giữ dáng vẻ kỵ người ngàn dặm.

“Vô Tâm…” Hách Thanh Oản khẽ gọi tên này một lần, khẽ cười, tên rất hay!

Người nếu như vô tâm, có lẽ sẽ không đau thấu tim gan như nàng!


Nàng than nhẹ một tiếng, thu hồi suy nghĩ, không cho phép mình lại bi thương, nhanh chóng nhét xuống bụng đồ ăn Vô Tâm mang đến.

Chỉ có ăn no nàng mới có thể sống tiếp…

Đợi nàng ăn xong, Vô Tâm dọn bát đũa vào trong giỏ, trước khi rời đi mở miệng truyền đạt: “Chủ nhân nói hôm nay cô nương nghỉ ngơi cho tốt, Tĩnh vương gia đã mang theo trắc phi Liễu Mộng Phù đi thăm phủ tướng quân, sẽ không qua đây.”