Thân thể suy nhược của Hách Thanh Oản không khỏi run rẩy, cười khổ nắm chặt nắm tay bên người.
Hắn vì nữ nhân kia quả thật không chút e ngại sao?
Chỉ là, nếu hoàng thượng chất vấn, hắn sẽ trả lời thế nào?
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi hận chính mình, bọn họ đã không còn quan hệ, nàng cần gì phải lo lắng cho hắn?
“Cô nương, thuộc hạ cáo lui.” Vô Tâm nhìn thấy thống khổ trên mặt nàng cũng không an ủi, xoay người rời đi.
Nàng là ảnh vệ, từ mười tuổi đã bắt đầu làm sát thủ, cũng đã cầm đao giết người, để máu tươi của kẻ địch nhuốm đầy hai tay mình, trong ác mộng dần dần trở nên ngoan độc. Nàng không biết sự tình thế nào, chỉ biết mạng của nàng là của chủ nhân, chủ nhân kêu nàng làm gì nàng làm đó.
Tĩnh viện yên tĩnh một lần nữa để lại vết thương cho Hách Thanh Oản.
Nàng đi ra khỏi phòng, nhìn bầu trời tươi đẹp rực rỡ, hít sâu một hơi, đi đến dưới cây cổ thụ, nhìn cây đàn cổ đứt dây hồi lâu mới vươn tay ra chạm vào. Tuy phủ đầy bụi bặm, tuy đứt mất một dây đàn, nhưng đàn cổ vẫn phát ra âm thanh cực kỳ trong trẻo dễ nghe.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay đặt trên dây đàn, cùng với cảm giác của mình khơi gợi, một khúc âm luật tuyệt vời liền chảy ra theo đầu ngón tay nàng. Một lúc lâu sau, nàng gãy xuống âm cuối cùng, thu tay lại, mở đôi mắt ra, ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, thật lòng mỉm cười.
Có lẽ, cứ như vậy lưu lại đây cũng tốt…
Nhưng nàng hiểu, nếu nàng vẫn còn ở trong vương phủ, vẫn là chính phi của Hoàng Phủ Diệp thì không có khả năng nàng thật sự không bị đếm xỉa.
Thu lại suy nghĩ hỗn loạn, giờ phút này nàng trái lại hi vọng thời gian có thể trôi nhanh, nàng cũng có thể sớm rời khỏi chốn thị phi này.
Thế nhưng bất kể tâm tình nàng thế nào, đó đều là chuyện sau này, việc trước mắt nàng cần phải làm đó là làm thế nào để ứng phó với hoàng đế. Coi như không vì Hoàng Phủ Diệp, cũng phải vì an nguy của nàng và Tinh Nhi, nàng cũng không thể nói lung tung.
Dù sao máu mủ tình thâm, nhiều lắm là hoàng đế chỉ quở trách Hoàng Phủ Diệp, nhất định sẽ không lấy mạng hắn. Mà sau khi hắn bị răn dạy, khó tránh sẽ trút cơn giận lên người nàng và Tinh Nhi.
Vì vậy, nếu nàng không muốn nhìn thấy kết quả như vậy, cũng chỉ có thể tự nghĩ cách.
Nhưng hắn đưa Liễu Mộng Phù về nhà mẹ đẻ thăm viếng, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không trở về, lại không phái nô tài đến thông báo nàng nên phối hợp thế nào, rốt cuộc hắn có ý gì?