Hai gia đinh sợ tới mức run lên, nhìn nhau một cái, một người trong đó lập tức cởi y phục trên người phủ lên thân thể trần truồng của nam nhân.
“Nếu vương gia hỏi, biết nói sao rồi chứ?” Thích ma ma hung dữ cười, trong giọng nói lộ ra uy hiếp rõ ràng.
“Chúng nô tài không biết gì cả.” Hai người trăm miệng một lời nói ra, muốn tránh trận tai họa này.
Dù sao, cho dù là vương phi hay Thích ma ma cũng là người mà đám hạ nhân bọn họ không thể nào đắc tội.
Chỉ là, Thích ma ma làm gì lại dễ dàng buông tha cho bọn họ, buông tha Hách Thanh Oản như vậy.
“Chẳng lẽ các ngươi không thấy chính là thủ hạ của vương phi gây thương tổn cho người như vậy sao?” Thích ma ma nheo mắt, ánh mắt âm hàn nhìn chằm chằm hai người.
“Cái này…” Hai gia đinh lập tức do dự một chút, chống lại con ngươi đầy sát ý của Thích ma ma, lập tức gật đầu đáp ứng, “Vâng, nô tài đã hiểu.”
————
Hách Thanh Oản không dám chậm trễ chút nào, càng không hy vọng tình trạng thê thảm của Tinh Nhi bị người khác nhìn thấy.
Vì vậy, nàng bảo Vô Tâm dùng khinh công dẫn theo Tinh Nhi, cố gắng né tránh người trong vương phủ, bản thân lại bước nhanh trở về, chỉ muốn nhanh chóng canh giữ bên người Tinh Nhi.
Sao biết được, đi vội quá, thế cho nên ở chỗ rẽ con đường, lúc nàng nhìn thấy một bóng dáng trắng đã không kịp đứng lại mà đụng phải.
Nam tử hiển nhiên cũng không nghĩ tới nàng cứ như vậy xông tới, khẽ ngẩn ra, nhanh nhẹn đỡ nàng, giọng nói ấm nhạt xa lánh hỏi: “Cô nương, không có việc gì chứ!”
“Không có gì!” Hách Thanh Oản thậm chí chẳng quan tâm ngẩng đầu nhìn nam tử một cái, nhanh chóng nói xong, vượt qua hắn bước nhanh rời đi.
Nam tử áo bào trắng nhìn thấy mảng máu tươi trên váy áo nàng, khẽ nhíu mi tâm, mới cất tiếng nói với bóng lưng vội vã rời đi của nàng: “Cô nương, cô bị thương rồi.”
“Không đáng lo.” Hách Thanh Oản xuất phát từ sự lễ phép bỗng nhiên dừng bước, quay đầu trả lời, mới vừa muốn rời đi liền nghe nam tử áo bào trắng đứng cách mình vài thước nói: “Tại hạ hiểu sơ về y thuật, có lẽ…”
Lời hắn nói còn chưa dứt, ánh mắt Hách Thanh Oản liền vui mừng, lập tức chạy trở lại, không nói gì giữ chặt cổ tay hắn liền chạy, “Huynh đi theo ta.”
Hắn nhìn bàn tay mềm mại của nàng nắm cổ tay mình, không hài lòng nhíu mày, vừa định hất nàng ra, khuyên nàng tự trọng, lại thoáng nhìn thấy nhiều máu tươi hơn trên váy áo nàng cùng với sự vội vàng trong mắt nàng, động tác trì hoãn, mặc nàng lôi kéo hắn không chút hình tượng chạy băng băng trong đại viện vương phủ…