Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 60: Vô Tình, Đa Tình Nhất




Hách Thanh Oản lôi kéo nam nhân chạy, không thèm quan tâm ánh mắt khác thường của hạ nhân vương phủ, lại càng không biết nam nhân ở sau lưng mình lúc nghe người gọi nàng là vương phi, vẻ mặt thay đổi nhiều lần.

Chuyện tình giữa Hoàng Phủ Diệp và vị công chúa này hắn ít nhiều cũng biết một chút.

Nhưng nói đến kỳ quái, huynh đệ luôn không giấu diếm gì với hắn thế nhưng lại cực kỳ kiêng kị nhắc tới chuyện của vị công chúa này.

Hắn chỉ biết lúc đầu khi hoàng thượng hạ chỉ, Hoàng Phủ Diệp liều chết cự tuyệt hôn ước. Nhưng về sau có một ngày, hắn lại từ trong cung trở về, hôn sự của hắn và nàng đã thành kết cục đã định.

Ngày đó, hắn hỏi Hoàng Phủ Diệp, “Nếu trong lòng không nguyện ý vì sao phải đồng ý?”

Hoàng Phủ Diệp chỉ cười khổ, nhìn bầu trời nơi xa, không trả lời hắn.

Mà hắn đoán, giữa Hoàng Phủ Diệp và hoàng đế trong lúc đó có giao dịch gì mới có cuộc hôn nhân này.

Theo ý hắn, kết quả như vậy cũng không có gì không ổn.

Dù sao thành đại sự nhất định không thể để ý tiểu tiết.

Mà vị công chúa này nếu được hoàng đế sủng ái như thế, lại một lòng muốn gả vào vương phủ, vì sao không lợi dụng cho tốt?

Hắn từ núi Yên Vân xa xôi ngàn dặm chạy về nơi hắn căm ghét một đời chính là vì hỗ trợ Hoàng Phủ Diệp lên ngôi hoàng đế, hắn lại làm sao có thể không tận dụng hết thảy mọi thứ chứ?

Người đời đều cho rằng hắn ôn hòa hơn Hoàng Phủ Diệp, ở chung tốt hơn, lại không biết kỳ thật hắn vô tình hơn, hoặc cũng có thể nói, hắn có thể ở chung với bất kỳ loại người nào thế nhưng không cần bất kỳ tình cảm gì.

Mà một khắc kia, hắn sở dĩ nhắc nàng bị thương, còn nói bản thân biết y thuật, hoàn toàn là để do thám lai lịch của nữ tử người đầy máu này.

Chỉ là, lúc nàng kinh hỉ nắm cổ tay hắn, tâm tư hắn liền xoay chuyển, nảy lên nhiều loại cảm xúc phức tạp, mặc cho cõi lòng bình tĩnh nhiều năm như nước hồ thu gợn sóng.

Cho đến khi hắn nghe hạ nhân trong vương phủ gọi nàng là vương phi, hắn mới ào ào tỉnh lại, bình tĩnh phân tích mọi chuyện trước mắt.

Chỉ là vẫn còn chưa đợi hắn nghĩ rõ ràng, nàng đã lôi kéo hắn bước đến cây cầu nhỏ bằng cẩm thạch trước Tĩnh viện kia.

Hắn thấy thế trong lòng cả kinh, bỏ tay nàng ra, vội vàng lui ra khỏi cầu nhỏ, ánh mắt trở nên lạnh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng.