Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 6: Tất Phải Ở Cùng Phòng




Hách Thanh Oản khẽ thở dài trong lòng, lại không tiếp tục xoắn xuýt chuyện tình không liên quan gì đến nàng.

Nếu hắn chưa từng yêu nàng, vì sao hắn cưới nàng cũng đã không còn quan trọng rồi.

“Phiền công công thay mặt Thanh Oản tạ ơn nghĩa phụ, Thanh Oản mới có phúc gả cho Tam ca.” Nàng vốn không muốn làm điều dư thừa, nhưng lúc nãy Từ công công hơi chần chừ bị nàng nhìn thấy, nàng biết ông đang dấy lên nghi ngờ.

Nàng không muốn gây nên sóng gió khiến hai phụ tử bất hòa, chỉ đành dùng lời nói khách khí để nhắc nhở Từ công công thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Sự tình phát triển đến mức này, nàng chỉ hi vọng sự thoái nhượng và thành toàn của một mình nàng có thể đổi lấy mỹ mãn cho mọi người.


Lời của nàng có lẽ không tiêu trừ nghi hoặc của Từ công công, nhưng ông cũng là người thông minh, tất nhiên sẽ không tiếp tục nói lung tung.

“Xin Vương phi yên tâm, lão nô chắc chắn sẽ chuyển lời.” Từ công công hành lễ, liền dẫn hai tên tiểu thái giám xoay người rời đi.

———-

Sau đó ma ma của Vương phủ dẫn theo nha hoàn đến, yên lặng thay đổi giường chiếu đã nhăn nhúm sạch sẽ, lại nhanh chóng thối lui ra ngoài.

Trong phòng lại khôi phục yên lặng, nàng bước đến bên giường, cầm lấy gối đầu của mình, xoay thẳng người đi đến sạp giường êm.

Trong vương phủ nhiều người nhiều miệng, vì để cho người không có cớ bàn tán, bọn họ tối nay tất phải ở cùng phòng.

Mà tối nay nàng đã định trước sẽ không ngủ, thì giường hay sạp nhỏ, lại có quan hệ gì.


Nàng chỉ trông mong trời mau sáng, bọn họ từ đó về sau sẽ thành người xa lạ.

Mặc dù nàng thương hắn, có thể vì hắn hi sinh mọi thứ nhưng vĩnh viễn sẽ không như chó vẫy đuôi mừng chủ đi cầu xin hắn yêu mình.

Nàng nằm xuống sạp giường xong, ánh nến bên trong liền bị hắn thổi tắt.

Trong bóng tối, nàng mới dám tháo xuống lớp ngụy trang bình tĩnh, hốc mắt nóng ẩm. Có một số việc, cho dù trong lòng đã hiểu rõ, đau đớn vẫn không cách nào ngăn được.

Trong bóng đêm tiếng bước chân hắn đặc biệt phá vỡ sự an tĩnh, lại từng tiếng nện vào trong lòng nàng.

Hắn chuẩn bị ôm Liễu Mộng Phù ra khỏi thùng gỗ cùng hắn ngủ sao?

Đêm tân hôn, ba người một phòng, chính phi ngủ giường sạp, thật đúng là…

Trong đêm tối, nàng cười chua xót, lau khô nước mắt, tự nói với bản thân phải kiên cường, không được khóc.


Tiếng bước chân dừng lại, tiếng va chạm vào thùng gỗ rất nhỏ vang lên, Liễu Mộng Phù đã được ôm ra khỏi thùng gỗ.

“Vương gia…” Trầm thấp gọi một tiếng, lộ ra ủy khuất vô tận.

“Về sau sẽ không vậy nữa.” Giọng hắn tiếp lời không lớn không nhỏ, lại đủ cho hai nữ tử trong phòng đều nghe được.

Chỉ là, thanh âm hơi chút trầm lắng lộ ra nhàn nhạt bất đắc dĩ cùng an ủi, là vì ai?