Trong bóng tối, mặc dù Liễu Mộng Phù không thấy rõ vẻ mặt Hoàng Phủ Diệp, lại vì một câu của hắn mà cảm động đến khóc không ngừng.
Hắn là người duy nhất trên đời này đối đãi thật lòng với nàng, cũng là hạnh phúc duy nhất nàng có được…
Mặc dù là nữ nhi của thừa tướng, nhưng bởi vì là thứ xuất, từ nhỏ đã nhận hết khi dễ.
Năm năm trước, hắn 16 tuổi được mời tới phủ thừa tướng làm khách, thấy nàng khi đó 13 tuổi bị hạ nhân khi dễ đã ra tay giúp nàng.
Sau hắn sợ nàng lại bị người khi dễ, cố ý góp lời với phụ thân nàng, để phụ thân nàng đối xử tử tế với nàng.
Hành động của hắn có thể chỉ là vô ý, nàng lại ghi khắc vào trong tim, tình cảm khó lòng quên.
Phụ thân của nàng bởi vậy chẳng những đối xử tử tế với nàng, thậm chí còn tìm sư phụ tới dạy nàng cầm kỳ thi họa. Về sau lại càng thường xuyên mời Hoàng Phủ Diệp ghé phủ để tạo cơ hội cho bọn họ ở chung.
Bọn họ đều biết tâm tư phụ thân nàng, nhưng lại không phá hỏng.
Nàng biết hắn sợ nếu hắn cự tuyệt, nàng sẽ lại chịu khổ.
Nàng cảm kích trong lòng, cũng không dám có bất kỳ si tâm vọng tưởng gì với hắn.
Khi đó, hắn vẫn là nhi tử của hoàng hậu, vẫn là thiếu niên lúc nào cũng nho nhã lịch sự.
Sao ngờ, một năm nọ, hoàng hậu đột nhiên qua đời, hắn cũng từ đó bị hoàng đế lạnh nhạt. Thế là vị phụ thân thế lực kia của nàng, lại cũng không mời hắn qua phủ nữa.
Mà địa vị của nàng trong phủ thừa tướng về sau xuống dốc không phanh, lại trở về những ngày tháng bị khi dễ.
Từ đó về sau, nàng mặc dù không còn gặp lại hắn, nhưng mỗi ngày đều lo lắng tình cảnh hắn thế nào.
Mãi đến một năm trước, hắn mang binh đánh lui địch quốc xâm lấn, lấy lại tín nhiệm của hoàng đế, nàng mới có thể thoáng an tâm.
Nàng từng cho rằng, cuộc đời này của bọn họ sẽ không có cơ hội gặp lại…
Sao biết, một đêm ba tháng trước, vị tỷ tỷ thích lấy việc hành hạ nàng làm thú vui kia bắt nàng đi mua quế hoa cao ở tận thành Nam, nàng mới có duyên gặp lại hắn.
Lần đầu gặp lại sau bao ngày xa cách, hắn không còn hăng hái như trong tưởng tượng của nàng, mà là một mình ngồi dưới chân cầu, ngắm trăng uống rượu.
Nàng đứng trên cầu, nhìn hắn cực kỳ cô đơn thật lâu sau mới lấy dũng khí đi xuống dưới.
Hắn nghe được tiếng bước chân của nàng, chỉ quay đầu nhàn nhạt nhìn nàng một cái, liền coi nàng như người xa lạ vậy, cũng không để ý đáp lại, tiếp tục uống rượu.
Nàng thấy sắc mặt hắn khó coi, sau một hồi do dự thật lâu, mới lấy thêm can đảm đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hắn có lẽ đã không còn nhớ nàng, nhưng nàng vẫn muốn lúc hắn đau khổ có thể an tĩnh ở bên hắn.
Nàng nghĩ hắn sẽ tiếp tục hờ hững với nàng, hoặc là kêu nàng ‘Cút.’
Thế nhưng hắn lại bỗng nhiên thấp giọng khàn khàn bắt đầu thì thầm, “Tại sao lại đau như vậy…”
Nàng ngẩn ra, khó hiểu nhìn đau khổ hằn rõ ràng trên tuấn nhan của hắn, trái tim cũng theo đó co rút đau đớn.
Một lát sau, hắn bỗng nhiên quay đầu, lẳng lặng nhìn nàng, tựa hồ muốn tìm kiếm chút gì trên gương mặt nàng.
Nàng hoảng hốt nhìn lại hắn, khẩn trương đến hô hấp đều muốn ngừng lại.
Hắn từ từ nhắm đôi mắt mang đầy thống khổ, mạnh mẽ ôm nàng vào trong lòng, liên tục thầm thì đứt quãng, “Ta đau quá… đau quá…”
Nàng nghe hắn nói như vậy, hoảng sợ, vội vàng muốn đẩy hắn ra, xem xem hắn rốt cuộc bị thương ở đâu mới có thể đau như vậy.
Nhưng mà hắn lại ôm nàng chặt vô cùng, khiến nàng không cách nào thoát ra, thậm chí cũng không cách nào thở được…
Nàng rơi vào đường cùng, ngừng vùng vẫy khi đó, hắn lại đẩy mạnh nàng ra, trong mắt chợt lóe lên cảm xúc, nàng đến nay lại không cách nào quên được.
Đó là chán ghét, ánh mắt đó nàng thấy nhiều nhất trong phủ thừa tướng.
Nàng ngã ngồi trên đất, đờ đẫn nhìn bóng dáng cao lớn của hắn nghênh ngang mà đi, tâm lạnh thấu, quặn đau không thôi.
Đêm đó, nàng lần đầu tiên cãi lệnh tỷ tỷ, không đi mua quế hoa cao, như một du hồn phiêu lãng quay về phủ thừa tướng, đã không còn quan tâm tỷ tỷ có đánh nàng đến bong da tróc thịt hay không.
Chỉ là, nàng làm sao cũng không ngờ được, đêm đó đã xảy ra một chuyện khiến cuộc đời nàng thay đổi.