Thích ma ma mạnh mẽ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Hách Thanh Oản, đôi mắt nén giận đến đỏ bừng.
Toàn bộ giống như quay trở về nhiều năm trước, bà cũng bị người một cước đá vào sau đầu gối, ngã quỳ trước mặt nữ nhân kia, bị hoàng đế thưởng cho 50 cái bạt tay, đánh gãy hai răng.
Lúc gương mặt có tám phần tương tự thoảng qua trước mặt bà, bà liền trực tiếp đem tất cả thù hận tính lên người trước mắt.
Hách Thanh Oản không chút úy kỵ đón nhận hận ý trong mắt bà, cười khẩy, nghiêng đầu nhìn về đám hạ nhân ở một bên, “Nếu bản công chúa đã gả vào vương phủ vậy sẽ là chủ tử của vương phủ, tất nhiên là muốn nuôi vài nô tài biết nghe lời một chút, các ngươi hiểu chứ?”
“Đã hiểu.” Mọi người lập tức cùng lên tiếng, sợ chọc giận vị chủ tử dám động đến Thích ma ma này.
“Vậy thì tốt, ai trung thành với bản công chúa thì lên đây tát lão điêu nô này hai bạt tay.” Hách Thanh Oản cười lạnh, trực chỉ Thích ma ma.
Mọi người nghe xong cả kinh, nhất thời vang lên tiếng hít không khí trong đám người.
Thích ma ma là người tàn nhẫn như thế, bọn họ những thứ hạ nhân này sao dám đánh, tân vương phi này không phải cố ý làm khó bọn họ ư?
“Không đánh phải không?” Hách Thanh Oản không sao cả cười, nói tiếp: “Không sao, không muốn đánh vậy bây giờ có thể dọn đồ rời khỏi vương phủ rồi.”
Oan có đầu, nợ có chủ, nàng không cố ý làm khó mấy hạ nhân này.
Thế nhưng, nếu nàng muốn ở lại trong vương phủ, nhất định phải khiến cho bọn hạ nhân này đều đứng về phía nàng, ý thức được nàng mới đúng là chủ tử, mà lão điêu nô kia bất quá cũng chỉ là một hạ nhân.
Dù cho những hạ nhân này không phải cam tâm tình nguyện thần phục, cho dù khuất phục dưới sự ngoan lệ của nàng cũng tốt.
Trái lại, nếu hôm nay nàng ra lệnh cho bọn họ đánh lão điêu nô, bọn họ cũng không nghe, vậy sau này địa vị nàng ở trong phủ chẳng phải còn không bằng một hạ nhân ư?
Hơn nữa, cho dù là ai đều thấy rõ ràng, lão điêu nô này là người mang thù.
Hôm nay mặc kệ ai đánh bà ta, chỉ sợ bà ta đều sẽ ghi hận trong lòng, cũng tương đương có khúc mắt với tất cả hạ nhân trong phủ, coi như ngày khác lại hợp mưu, người nọ cũng quả quyết không dám toàn tâm toàn ý.
Đúng, không sai, nàng không hề tính toán để cho Thích ma ma chết, Hoàng Phủ Diệp căn bản sẽ không cho phép nàng giết Thích ma ma.
Nhưng nàng không phải bởi vì quan tâm suy nghĩ của hắn mà oan uổng nỗi đau của Tinh Nhi, nàng bất quá cảm thấy cho Thích ma ma chết cũng không triệt tiêu được đau đớn trong lòng Tinh Nhi.
Bởi vậy, nàng muốn bà ta còn sống, sau đó khiến bà ta sống không bằng chết để đền bù lại toàn bộ thống khổ hôm nay Tinh Nhi phải gánh chịu.