Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 63: Thay Đổi, Hai Mắt Đỏ Ngầu




Rất nhiều năm sau, một vài người nô tài cũ của Tĩnh vương phủ vẫn không cách nào quên được đại hôn ngày thứ ba của Tĩnh vương gia, trong vương phủ đã xảy ra chuyện tình thảm thiết như thế nào.

Nha hoàn bị chà đạp mặc dù khiến người ta đồng tình, thương cảm lại bởi vì thân phận thấp kém, vốn dĩ không thể làm dậy nổi sóng gió quá lớn.

Nhưng ngày đó, vương phi nhìn như ôn hòa không tranh sự đời lại vì một nha hoàn này mà hai mắt đỏ ngầu…

Không ai có thể quên, Thích ma ma trước giờ chấp pháp vương phủ lại không có sức phản kháng bị chính thủ hạ của vương phi xách lấy cổ áo.

“Người đâu, còn không mau bắt con tiện tỳ này lại cho ta.” Thích ma ma không cam lòng lớn tiếng lệnh hạ nhân vương phủ.

Mà bọn hạ nhân vừa muốn tiến lên, Hách Thanh Oản bỗng nhiên lạnh lùng cười, ánh mắt ngoan độc đảo qua từng người ở đây, “Đừng quên, ai mới đúng là chủ tử ở vương phủ này.”

Bọn hạ nhân ngẩn ra, bị khí thế của vương phi doạ sợ tới mức cứng đờ, quả thật không dám động.

Lần này Thích ma ma luống cuống rồi, liên tục thét chói tai, “Thất thần làm gì chứ? Không muốn sống nữa sao?”

Hách Thanh Oản khinh miệt liếc mắt nhìn Thích ma ma còn đang liều mạng giãy dụa một cái, bình đạm nói với Vô Tâm: “Bịt miệng bà ta lại, đi theo bản công chúa.”

“Vâng, cô nương.” Vô Tâm mặt không chút thay đổi lĩnh mệnh, nhanh chóng điểm huyệt câm của Thích ma ma, kéo bà đi theo Hách Thanh Oản ra cửa lớn vương phủ.

Không ai biết vị chủ tử này rốt cuộc muốn làm gì.

Nhưng nhìn hận ý trong mắt nàng, cho dù người ngu đi nữa cũng biết Thích ma ma hôm nay tất nhiên không cách nào lông tóc không tổn hao gì.

Mà bọn họ tuy sợ Thích ma ma nhưng không ai đồng tình với bà.

Trước không nói ngày thường bà tàn nhẫn, hôm nay bà cứ như vậy hủy đi sự trong sạch của một nữ tử cũng thực khiến vạn người hận.

Vì vậy trên mặt hạ nhân không dám biểu hiện gì nhưng trong lòng lại chờ xem kết cục của bà.

Chỉ là, dù sao việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết, không ai có thể nghĩ được vì sao vương phi phải đem Thích ma ma tới cửa lớn vương phủ.

Trong lúc mọi người còn đang suy đoán, Hách Thanh Oản đã dừng bước ở cửa vương phủ.

“Vô Tâm, bắt bà ta quỳ xuống.” Hách Thanh Oản chỉ vào vị trí ở giữa cửa vương phủ, không để ý chút nào tới ánh mắt suy đoán của người ở phía sau.

“Vâng, cô nương.”

Thích ma ma nghe tiếng, thậm chí vẫn không kịp vùng vẫy, Vô Tâm một tay đè vai bà lại, một cước đá vào sau đầu gối bà.

Ngay sau đó một tiếng ‘bịch’ vang lên, Thích ma ma đã quỳ gối trên đường đá ở cửa lớn vương phủ.