Hách Thanh Oản nhìn xe ngựa một lúc một gần, không chút hoang mang rút khăn lụa từ trong tay áo ra, tao nhã lau bàn tay mới tát Thích ma ma một cái, sau đó ném khăn lụa xuống đất, bình tĩnh đợi xe ngựa đến gần.
Mà sự trấn định của nàng không khỏi làm hạ nhân vương phủ một trận thổn thức.
Không hổ là công chúa được hoàng đế sủng ái nhất, nếu không thì làm sao lại có thể có khí thế giống thế này?
Có điều, bọn họ vẫn ở trong lòng đổ mồ hôi dầm dề thay cho vị công chúa này.
Ai cũng biết, Vương gia trước giờ đối với Thích ma ma tôn trọng có thừa, lễ nhượng ba phần. Mà giờ phút này vị công chúa này nhục nhã Thích ma ma như vậy, căn bản không chừa thể diện cho vương gia, vương gia sẽ dễ dàng bỏ qua vậy sao?
Đang lúc mọi người nhao nhao suy đoán, xe ngựa đã dừng lại ở cửa lớn Tĩnh vương phủ.
Sau đó Hoàng Phủ Diệp toàn thân y phục hàng ngày từ trong xe bước ra, tầm mắt nhàn nhạt rơi vào trên người Thích ma ma.
Ánh mắt Thích ma ma vui mừng, vừa muốn khóc lóc kể lể tình cảnh bi thảm của bản thân, Hoàng Phủ Diệp lại bỗng nhiên xoay người đi đỡ Liễu Mộng Phù đang muốn bước xuống xe ngựa.
Hách Thanh Oản nhìn ánh mắt không dám tin của Thích ma ma, cười khinh miệt, xoay người đi vào trong viện, từ đầu đến cuối không để vào mắt hình ảnh hai người dắt tay thân mật kia.
Nàng hiểu rõ hắn vì sao không nói gì, chính là cái gì cũng đã biết rồi.
Mà mặc kệ trong lòng nàng tức giận bao nhiêu, hận bao nhiêu, vì thanh danh Tinh Nhi, nàng không thể cùng hắn tranh chấp ở cửa lớn vương phủ.
Còn về vì sao lại đối với lão điêu nô kia như thế, ngoại trừ bên ngoài là nàng tự mình trả miếng, cũng là công khai tuyên chiến với Hoàng Phủ Diệp.
Kể từ hôm nay, nàng sẽ không còn nhẫn nhịn và thoái nhượng.
“Vô Tâm, cô về Tĩnh viện giúp ta chăm sóc Tinh Nhi.” Hách Thanh Oản đi đến bên cạnh Vô Tâm dặn dò một tiếng, sau đó một mình một người đi đến đại sảnh vương phủ.
Nàng thật muốn nhìn xem Hoàng Phủ Diệp tới cùng có thể bảo vệ lão điêu nô kia đến mức nào.