Hách Thanh Oản lệnh cho hạ nhân dâng trà, sau đó ngồi ở vị trí mà vương phi nên ngồi chờ đoàn người Hoàng Phủ Diệp.
Chỉ là, ngoài dự kiến của nàng, đại khái sau một khắc, Hoàng Phủ Diệp lại một mình một người đi vào đại sảnh vương phủ. Mà hắn tựa hồ cũng không tính ngồi xuống nói chuyện với nàng, đứng cách nàng vài bước, trầm giọng mở miệng nói: “Nàng phạt cũng đã phạt Thích ma ma rồi, việc này coi như chấm dứt đi!”
Ngữ khí của hắn căn bản không giống như là biện hộ cho Thích ma ma, càng giống như cảnh cáo nàng, khiến nàng một vừa hai phải.
Nghe vậy, lòng nàng vốn đã chết lặng hung hăng đau nhức, biểu tình trên mặt lại không chút thay đổi, đặt tách trà trong tay xuống, chậm rãi từ trên ghế đứng lên.
“Trước khi vương gia nói lời này có từng nghĩ tới Thích ma ma đã làm gì với Tinh Nhi chưa?” Ngữ khí của nàng cực nhẹ, khẽ tới không chút gợn sóng, kín đáo che giấu cảm xúc chân thật của mình.
Hoàng Phủ Diệp khẽ nhíu mày, vẻ mặt lại trầm xuống. “Nàng ở cửa vương phủ lệnh cho tất cả hạ nhân tát Thích ma ma, chẳng phải cũng là vì muốn nhục nhã Thích ma ma.”
“Chịu mấy bạt tay thì có thể hoàn toàn phủi sạch việc bà ta hủy hoại một nữ tử sao?” Hách Thanh Oản lại tiến lên trước một bước, giọng nói chất vấn cũng không cách nào trấn định bắt đầu run rẩy.
Cho dù hắn từng đối với nàng như thế nào, hình tượng của hắn trong lòng nàng thủy chung không thay đổi.
Nàng vẫn cho rằng hắn là anh hùng, vị trí cửu ngũ chí tôn kia không ai thích hợp hơn so với hắn.
Nhưng lời hắn vừa nói thật làm cho nàng cảm thấy ghê tởm.
Tuy nàng đã sớm đoán được hắn chắc chắn bảo vệ mệnh của Thích ma ma, nhưng nàng không nghĩ tới hắn có thể đơn giản ngoảnh đầu làm ngơ tình cảnh bi thảm Tinh Nhi gặp phải.
“Bổn vương sẽ mau chóng tìm một hộ gia đình tốt cho Tinh Nhi để đền bù.” Hắn nhìn sự khinh miệt trong mắt nàng, sắc mặt càng trầm xuống, lại giống như nhẫn nhịn gì đó, bình tĩnh nói.
Một cỗ thất vọng dâng lên trong lòng, Hách Thanh Oản rốt cuộc nghe không vô lời nói vô liêm sỉ của hắn, giơ tay đánh xuống.
‘Bốp.’
Tiếng bạt tay vang dội đột nhiên vang lên trong đại sảnh lại khiến cho thế gian huyên náo này triệt để yên tĩnh trở lại.
Sau một hồi, nàng dùng lực nắm chặt bàn tay mới đánh hắn, cười nhạo gầm nhẹ với hắn: “Vì sao không tránh? Là chuẩn bị dùng cách này thay lão điêu nô kia chuộc tội sao?”