Hách Thanh Oản nghe tiếng nhìn lại liền thấy trên đường mòn hoa viên, Hoàng Phủ Diệp toàn thân cẩm bào xanh đen đang nắm tay trắc phi Liễu Mộng Phù dạo bước giữa trăm hoa dưới ánh trăng.
“Phù Nhi, thân thể nàng không tốt, sớm trở về nghỉ ngơi đi!” Giọng nói thấp thuần hùng hậu của Hoàng Phủ Diệp chậm rãi vang lên, lại mang theo vài phần nhu tình Hách Thanh Oản chưa từng nghe qua.
“Diệp, khó có dịp chàng rảnh, để thiếp thân ở bên cạnh lâu một chút có được không?” Liễu Mộng Phù lãm nũng không thuận theo, thân thể nhỏ gầy lại rút vào trong lòng Hoàng Phủ Diệp.
“Nếu Phù Nhi thích, bổn vương mỗi đêm đều cùng Phù Nhi đi tản bộ.” Hoàng Phủ Diệp ôm eo nàng, nhẹ nhàng xoa xoa, trêu ghẹo khiến Liễu Mộng Phù đỏ mặt.
Mà những động tác rất nhỏ này mặc dù Hách Thanh Oản từ trên không bay qua không nhìn thấy nhưng nàng lại nghe được rõ ràng giọng nói cùng nhìn rõ dung mạo hắn.
Trong lòng một trận mất mát, hóa ra Dạ Nhiễm thật sự không phải Hoàng Phủ Diệp….
Trước kia nàng không phải hoài nghi hắn không phải sao? Vậy bây giờ nàng còn khổ sở gì chứ?
“Rất thất vọng phải không?”
Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nam trầm thấp, nháy mắt lôi nàng ra khỏi vòng xoáy đau xót.
Lúc này nàng mới chú ý tới bọn họ đã ra khỏi vương phủ, đứng ở trong một ngõ nhỏ yên lặng.
“Dạ Nhiễm, ta…” Nàng ngước mắt nhìn hắn, muốn giải thích lại không thể nào giải thích.
“Nếu khó xử thì không cần phải nói, nàng chỉ cần nhớ rõ, cho dù nàng thế nào, chuyện trên đời này trở nên thế nào, Dạ Nhiễm đều vẫn sẽ là Dạ Nhiễm kia của nàng.” Hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc bay rối trên trán nàng, trong mắt có thương tiếc.
“Dạ Nhiễm của ta…” Giọng nói Hách Thanh Oản khẽ run lặp lại lời Dạ Nhiễm vừa nói, nháy mắt hốc mắt đã ươn ướt.
Dạ Nhiễm đối đãi với nàng như thế, nàng lại tâm tâm niệm niệm hy vọng hắn là nam nhân bạc tình bạc nghĩa kia, nàng sao có thể xứng với sự tốt đẹp của hắn.
“Đúng, Dạ Nhiễm của nàng, chỉ là Dạ Nhiễm của một mình nàng.” Hắn khẽ nói, dùng lòng bàn tay chai sần nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, giọng nói càng thêm kiên định.
“Dạ Nhiễm…” Hách Thanh Oản thấp giọng gọi một tiếng, bổ nhào vào trong ngực hắn, kích động nức nở.
Nàng chỉ cảm thấy lúc này nói lời gì cũng vô nghĩa, đã không đủ để hình dung cảm động mà Dạ Nhiễm mang đến cho nàng.
Vì thế, trong đêm băng lãnh này, lòng nàng bởi vì Hoàng Phủ Diệp mà lạnh thấu được một nam tử tên ‘Dạ Nhiễm’ dần dần hâm nóng lại…