Hoàng Phủ Diệp chậm rãi xoay người, nhìn đại sảnh đã không còn một ai, tự giễu mà cười, trong con ngươi đen hiện lên đau đớn rõ ràng.
“Nếu để ý nàng hà tất phải thương tổn nàng?” Dứt lời, một bóng dáng màu trắng từ cửa sảnh đối diện đi ra.
Hoàng Phủ Diệp nghe tiếng, cau chặt mày kiếm, sắc mặt giận dữ nghiêng đầu trừng mắt nhìn về phía nam nhân, “Sao thế, mấy ngày không thấy thế nhưng lại đi làm loại chuyện bỉ ổi nghe lén người khác nói chuyện.”
Nam tử áo bào trắng trào phúng cười một tiếng, lạnh nhạt nói: “Nếu không phải huynh thật sự động tình, há lại cũng không từng phát hiện trong sảnh đối diện có người?”
Ánh mắt Hoàng Phủ Diệp tối sầm, không tranh luận vấn đề này với hắn mà cảnh cáo nói: “Đừng đánh chủ ý lên người nàng ấy.”
Hắn quá hiểu người trước mắt, đoán chừng hắn tất nhiên từ lúc đại hôn của hắn cũng đã tính kế làm thế nào lợi dụng quan hệ giữa Hách Thanh Oản và hoàng đế rồi.
“Nàng thế nhưng là con đường tắt trên đường hoàng quyền của huynh, vì sao không thể chứ?” Hắn lạnh giọng nói, suy nghĩ sâu xa liếc hắn một cái, mới chợt nhíu mày, tiếp tục trào phúng: “Đừng nói với ta huynh cưới nàng chỉ vì bảo vệ nàng.”
“Không nên nói bậy.” Hoàng Phủ Diệp giận dữ vung tay áo, người đã đi tới sảnh đối diện.
Hắn lập tức sải bước đuổi kịp, ngữ khí ám muội tiếp tục nói: “Nếu không phải vì bảo vệ nàng, huynh sao lại để cho nàng ở Tĩnh viện?”
Hoàng Phủ Diệp nghe vậy đột nhiên dừng bước, nhìn về phía người sư đệ hiếm khi kích động này, “Đệ là đang trách bổn vương cho nàng vào Tĩnh viện?”
“Đó là vương phủ của huynh, ta sao dám can thiệp.” Ngữ khí châm chọc của nam tử áo bào trắng càng ngày càng không tốt, trong đôi mắt đen lại lướt nhanh qua chút đau đớn.
Hoàng Phủ Diệp bùi ngùi thở dài, khuyên nhủ: “Dĩ Mặc, nhiều năm như vậy rồi, buông bỏ đi!”
“Ồ…” An Dĩ Mặc giống như nghe được chuyện cười, khóe môi cười lạnh thế nhưng có phần dữ tợn, “Nói như vậy, huynh đã buông bỏ rồi?”
“Bổn vương đối với nàng là tâm tư gì đệ đều rõ ràng hơn ai khác.” Hoàng Phủ Diệp nhíu chặt mi tâm, ánh mắt nặng nề nhìn An Dĩ Mặc hôm nay gần như thất thường nhưng lại giống người bình thường nhất.
“Tĩnh vương gia quả thực đủ tuyệt tình, tàn nhẫn.” An Dĩ Mặc bỗng nhiên ngưng cười ha ha, lời nói đột nhiên thay đổi, cắn răng ngoan độc nói: “Thế nhưng Tĩnh vương gia không nên quên, nàng là vì ai mới có thể rơi xuống sườn núi, đến nay tung tích không rõ.”
Hoàng Phủ Diệp nghe vậy, nhất thời sắc mặt trắng bệch, không còn lực phản bác…