Hách Thanh Oản mặc dù đang kêu gào trong lòng lại vẫn nhắm chặt hai mắt, tiếp tục giả bộ bất tỉnh.
Dù sao Hoàng Phủ Diệp cũng không có nhiều thời gian để tiêu tốn cùng nàng, nàng liền giả bộ bất tỉnh như vậy, đợi hắn rời đi mới thôi.
Sau này hắn cũng không thể nào truy cứu.
Kỳ thật, cũng không phải nàng sợ hắn truy cứu, chỉ là không muốn, cũng không thể bị hắn truy cứu.
Tối nay nàng đuổi đánh Thích ma ma, mặc dù nhìn như vụng về nhưng nàng muốn chính là hiệu quả này. Bởi vì chuyện này không phải người bình thường có thể làm ra được, cho nên nàng thành người điên trong mắt hạ nhân. Mà bệnh điên của nàng tùy thời có thể phát tác, đả thương người…
Vì vậy, Thích ma ma không biết nàng lúc nào sẽ đi trừng trị bà ta, cũng chỉ có thể ăn ngủ không yên đề phòng, hoặc là chủ động ra tay, gây sự với nàng.
Đến lúc đó, Thích ma ma loạn trận chính là lúc nàng bắt đầu báo thù, nàng sẽ có thêm nhiều biện pháp tra tấn chờ bà ta, chậm rãi tra tấn tinh thần bà ta, khiến bà ta sụp đổ.
Một tiếng ‘bịch’ nặng nề vang lên, nàng còn đang tính kế trong lòng đã bị Hoàng Phủ Diệp không chút nào thương tiếc ném lên trên giường. Nàng đau đến nhếch miệng, lửa giận trong lòng bùng cháy.
Nếu như không phải còn bị điểm huyệt, nàng hiện tại nhất định nhảy từ trên giường lên, đạp hắn hai cước.
Hiển nhiên hiện tại nàng chỉ có thể nghĩ trong lòng, cái gì cũng không làm được.
“Hách Thanh Oản, nàng không cảm thấy ngây thơ sao?” Hoàng Phủ Diệp vỗ trán, đôi mắt chim ưng gắt gao nhìn nữ nhân đang giả bộ bất tỉnh ở trên giường.
‘Hừ, ngây thơ ấu trĩ? Chờ lúc Thích ma ma nổi điên huynh liền biết.’ Hách Thanh Oản ở trong lòng bất mãn phản bác, trên mặt lại vẫn là bộ dáng ngủ say.
Hoàng Phủ Diệp bị phản ứng của nàng chọc tức như mèo cào trong lòng, thế nhưng không làm được gì.
Cho dù lúc này hắn mạnh mẽ lay tỉnh nàng, nàng cũng tất nhiên sẽ giả bộ cái gì cũng không biết.
Mà vương phủ hiện tại đại khái đã truyền ra, vương phi bởi vì bị kích thích quá độ, bị điên mới có thể truy đánh Thích ma ma có cừu oán.
Bọn hạ nhân mặc dù ngoài mặt không dám nói gì nhưng tội danh hắn bạc tình bạc nghĩa chỉ sợ vang danh hoàng thành rồi.
Còn về chuyện nàng đánh Thích ma ma, nàng dù sao cũng là chủ tử, lại là một vị chủ tử bị bệnh điên, cho dù đánh chết Thích ma ma, hắn cũng không thể phạt nàng, có đúng không?
Biện pháp nhìn như vụng về thật đúng là nhất tiễn song điêu, có thể hành hạ Thích ma ma cũng có thể tổn hại danh dự hắn.
Hắn khẽ nhếch môi, cười đắng chát.
Nàng, quả nhiên thật hận hắn, hận không thể hủy diệt hắn.
Trong lòng hắn nhất thời đau đớn, đã không muốn lại ở trong căn phòng này thêm một khắc nào nữa.
“Chuyện tối nay bổn vương niệm tình nàng ngủ hồ đồ tạm không tính toán với nàng, tự nàng giải quyết cho tốt.” Giọng nói hắn trầm thấp từ tính rõ ràng mang theo bất ổn, giống như cước bộ vội vã rời đi của hắn vậy, rối loạn…