Hoàng Phủ Diệp bỏ đi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Hách Thanh Oản khẽ buông lỏng, nhắm mắt nằm trên giường nhẹ thở một hồi liền chuẩn bị ngồi dậy xem Tinh Nhi.
Nàng lúc này mới phát hiện một chuyện vô cùng quan trọng, chính là huyệt đạo của nàng còn chưa giải. Bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, xem ra, Vô Tâm lại phải lên sàn rồi.
“Vô Tâm, cứu mạng…” Nàng yếu ớt kêu, đêm nay lăn qua lăn lại một hồi thật sự mệt chết nàng rồi.
“Nàng cái bà điên còn cần người cứu?” Một giọng nói trêu tức vang lên, người tới đã từ xa giải huyệt đạo trên người nàng.
“Dạ Nhiễm, huynh đều thấy được?” Khuôn mặt Hách Thanh Oản đỏ lên, biểu tình cực kỳ quẫn bách.
“Muốn không nhìn cũng khó.” Dạ Nhiễm lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy bất đắc dĩ nhưng lại mang theo cưng chiều rõ ràng.
“Hóa ra huynh luôn bên ta?” Hách Thanh Oản thầm thấy vui trong lòng, nhiều ngày nay trong lòng mờ mịt giống như trong nháy mắt này đều tán đi rồi.
Nàng trước đó còn tưởng rằng Dạ Nhiễm thật sự quyết định cả đời không gặp nàng.
“Quan trọng sao?” Ánh mắt Dạ Nhiễm trầm xuống đã che đi tất cả thần sắc, không vui không giận nhìn nằng chằm chằm.
Nàng bị hắn hỏi lòng nặng trĩu, vui sướng trên mặt dần dần thối lui.
Cánh môi nàng rung động vài cái, hai chữ ‘quan trọng’ bồi hồi trên bờ môi vài lần, lại cuối cùng không thể nói ra khỏi miệng.
Hắn muốn, nếu nàng đã không cho được hà tất phải kéo hắn cùng nhau luân hãm.
Thoáng quay mặt, nàng đã không dám nhìn đôi mắt đen chuyên chú của hắn.
“Hách Thanh Oản, nàng nhìn ta.” Hắn lại không cho phép nàng trốn tránh, nắm chặt vai nàng, bức nàng nhìn thẳng vào hắn.
Nàng như hắn mong muốn, đón nhận ánh mắt bởi vì kích động mà đỏ ngầu của hắn, nói khẽ: “Dạ nhiễm, buông tay đi!”
“Không, Oản Oản, nàng yêu ta. Chỉ là nàng bị cừu hận che mắt, đã không thấy rõ tâm mình.” Hắn mạnh mẽ lắc thân thể nàng, không cho nàng lại trốn tránh.
“Dạ Nhiễm, coi như ta không thấy rõ tâm mình, vậy huynh chuẩn bị sẵn sàng ở cùng với ta sao?” Nàng không vùng vẫy, không phủ nhận, mà an tĩnh nhìn hắn, bình thản hỏi.
Nàng có thấy rõ tâm mình hay không, kia căn bản liền không phải là vấn đề lớn nhất giữa bọn họ.
Vấn đề lớn nhất giữa bọn họ là nàng căn bản không biết hắn tới cùng là ai.
Mà hắn vì sao phải che giấu thân phận của bản thân?
Nếu ngay từ đầu là vì duy trì một phần cảm giác thần bí vậy hiện tại thì sao?
Thời gian bọn họ quen biết không ngắn, nếu hắn muốn cho nàng biết hắn là ai, hắn đã sớm nói.
Nếu không nói, trong này tất nhiên có lý do không thể cho nàng biết hắn là ai, mà giấu giấu diếm diếm như vậy thật sự có thể cùng nàng quang minh chính đại làm một đôi yêu nhau sao?
Nếu như đã không thể, vậy nàng yêu hay không yêu hắn thì có ý nghĩa gì chứ?