Đêm đó sau khi Liễu Mộng Phù vào cửa sau phủ Thừa tướng, liền bị quản gia tóm ngay tại chỗ, trực tiếp mang đến đại sảnh.
Nàng thấp thỏm không yên đi theo phía sau quản gia, suy nghĩ rất nhiều khả năng phụ thân vì sao tìm nàng nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, phụ thân nhiều năm không quan tâm tới nàng, thế nhưng lại thấy được một màn Hoàng Phủ Diệp ôm chặt nàng dưới cầu đêm đó.
Vì vậy, ông lại nhen nhóm giống như năm năm trước, hi vọng nàng tiếp cận Hoàng Phủ Diệp.
Mệnh lệnh của phụ thân nàng không thể cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt, chỉ có thể phục tùng.
Năm đó, hắn tuy đã 21 tuổi lại vẫn chưa cưới chính phi trắc phi nhập môn, chỉ có hai thị thiếp hầu hạ bên cạnh.
Mà sau đại chiến thành danh, đại quan quyền quý muốn gả nhi nữ cho hắn lại càng nhiều đến đếm không hết.
Nàng cũng muốn gả cho hắn, không phải vì địa vị cao cao tại thượng kia, chỉ vì tình yêu chôn sâu trong lòng năm năm đó.
Gặp lại, hắn không nhắc một chữ nào đến chuyện đêm đó, nàng cũng muốn quên ánh mắt chán ghét của hắn khi đó.
Sau đó trong lúc ở chung, mặc dù hắn đối đãi trọng hậu hơn với nàng, nhưng hắn cũng không còn là thiếu niên rực rỡ năm năm trước.
Nàng biết đây là tôi luyện của năm tháng vô tình, đau lòng hắn đồng thời cũng càng yêu anh khí bức người, bình tĩnh trầm ổn của hắn.
Sau khi gặp lại, gần mười tháng qua lại bên nhau, nàng đã không thể tự thoát ra được tình yêu đối với hắn, nhưng hắn lại trước sau không có ý hướng phụ thân nàng cầu thân.
Hắn đối với nàng, nhìn như tôn trọng, mà lại giống như tận lực giữ khoảng cách nhất định với nàng.
Nàng khổ sở trong lòng, bất an, chỉ là thể hết lần này tới lần khác tự an ủi chính mình, hắn yêu nàng.
Nếu không thích, hắn hẳn sẽ không thường xuyên bầu bạn cùng nàng, sẽ không chịu đựng, nghe nàng trầm thấp kể rõ từng chút từng chút năm năm trước của bọn họ.
Rốt cuộc, hắn không làm nàng thất vọng…
Ngày đó, trong mắt hắn mang theo thần sắc nàng không hiểu được, giọng nói trầm trầm hỏi: “Phù Nhi, nàng nguyện ý làm chính phi của bổn vương không?”
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, kích động đến nhất thời lệ chảy thành dòng, làm thế nào cũng không thể nói thành lời.
Nàng nghĩ, nàng rốt cuộc đợi được hạnh phúc của nàng….
Sau đó, hắn hướng hoàng thượng thỉnh cầu, muốn lấy nàng làm chính phi.
Nhưng nàng làm sao cũng không ngờ tới, trong lúc nàng vui mừng chờ gả, hoàng thượng bỗng nhiên lại hạ một đạo chỉ ý, tứ hôn Hách Thanh Oản làm chính phi, nàng làm trắc phi.
Từ lúc nhận được thánh chỉ, nàng vẫn chờ hắn đến giải thích cho nàng, cho nàng một lý do.
Nhưng, mãi đến đại hôn, nàng đều không thể đợi tới lời giải thích của hắn.
Nàng sợ hãi cùng bất an, ra sức an ủi chính mình, hắn là do hoàng mệnh bức bách, toàn bộ không phải ý nguyện của hắn.
Trắc phi thì sao?
Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, nàng cũng thỏa mãn rồi.
Vốn tưởng rằng, đêm động phòng này, nàng phải một mình một phòng rơi lệ đến khi trời sáng.
Không nghĩ tới, hắn đã sớm an bài tốt mọi chuyện, ngăn chặn Hách Thanh Oản, để cho nàng bước vào hỉ phòng trước một bước, nấp trong thùng gỗ.
Hắn quả thật vẫn yêu nàng, mặc dù hoàng thượng phái thái giám thân tín đến giám thị, hắn vẫn lựa chọn động phòng cùng nàng.
Thân thể bỗng nhẹ bẫng, được hắn bồng lên khiến nàng thu lại suy nghĩ đang bay xa của mình.
Hắn ôm nàng ra khỏi bình phong, môi nàng cong ý cưới, trong đêm tối lại càng tươi đẹp.
Nàng không phải chính phi của hắn thì sao? Giường hỉ của chính phi kia, tối nay không phải để nàng ngủ sao.