Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 92: Tình Thâm, Không Muốn Báo Thù




Liễu Mộng Phù vẫn còn ở bên chân nàng khóc lóc, nàng lại chết lặng đến một chút cảm giác cũng không có, chỉ cảm thấy tiếng khóc của nàng ta rất ầm ĩ…

“Liễu Mộng Phù, cô cho rằng cô làm như vậy thật vĩ đại sao?” Nàng trầm mặc hồi lâu, sau đó cực kỳ bình tĩnh nhìn nữ nhân bên chân hỏi.

Liễu Mộng Phù sửng sốt, ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn về phía Hách Thanh Oản, nhất thời quên cả khóc.

“Liễu Mộng Phù, cô làm như vậy không chỉ vũ nhục bản công chúa, cũng đả thương lòng Hoàng Phủ Diệp. Yêu có thể thành toàn nhưng không nên chắp tay đi nhường.” Hách Thanh Oản kéo ống váy bị Liễu Mộng Phù bám dính ra, không nhìn bộ mặt kinh ngạc của nàng ta mà đi về phía Tĩnh viện của mình.

Có thể mỗi người sẽ có cách lý giải tình yêu khác nhau, nếu là nàng, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ tình yêu với hắn như thế.

Nói cho cùng, Liễu Mộng Phù bất quá vẫn chưa tin thực lực của hắn mà thôi.

Nhưng Hách Thanh Oản biết rõ, Hoàng Phủ Diệp có khả năng đi vào thì tuyệt đối có thể tự mình đi ra, căn bản không cần nữ nhân đi cứu.

“Ha ha..” Nàng không khỏi tự giễu mà cười, thì ra nàng lại hiểu rõ hắn như vậy.

Nói là vô tình, không chịu cứu hắn, kỳ thật bất quá là tin tưởng hắn không có việc gì, trên thế gian này còn có nữ nhân nào ngốc hơn nàng sao?

Nếu như nàng hiện tại chịu đi cầu xin hoàng đế giúp hắn, hắn không chừng còn có thể ghi nhớ chút điểm tốt của nàng.

Nhưng nàng bởi vì điểm tốt này cho nên mới kiên quyết không chịu giúp hắn, bởi vì nàng không muốn lại cùng hắn có bất kỳ quan hệ gì, cho dù là cảm ân của hắn.

Cứ như vậy chán ghét lẫn nhau đi! Nàng mới có thể rời đi không chút bận tâm…

“Công chúa, đừng báo thù nữa, chúng ta rời khỏi đây đi!” Tinh Nhi ở bên cạnh chăm chú nhìn chủ tử hồi lâu mới đau đớn mở miệng nói.

Trong lòng nàng mặc dù cũng hận, hận không thể phanh thây xé xác Thích ma ma, nhưng nhìn chủ tử thống khổ, nàng thực sự không đành lòng.

Bất kể chuyện trên đời thay đổi thế nào, chủ tử yêu Tĩnh vương, đây là sự thật không ai có thể thay đổi.

Bởi vậy, lưu lại nữa chỉ có thể càng lún càng sâu, cuối cùng thì không cách nào tự kiềm chế…

Thù của nàng là nhỏ, hạnh phúc và niềm vui của chủ tử là lớn, chỉ cần chủ tử có thể quên được, nàng có thể tha thứ tất cả những người đã từng tổn thương nàng.