Hách Thanh Oản cho rằng những nữ nhân kia nhất định sẽ đến gây sự với nàng, lại không nghĩ đến mãi cho tới khi Hoàng Phủ Cẩn trở lại cũng không có ai đi vào Tĩnh viện.
Đối với lần này nàng có chút không hiểu, lại cũng không nghĩ tới, trong vương phủ có quy định bất thành văn, chính là không cho bất kỳ kẻ nào bước vào Tĩnh viện một bước, mà người làm trái lệnh không một ai may mắn tránh khỏi cái chết lạ lùng.
Nàng giờ phút này còn mơ hồ u mê cho là hết thảy đều do công lao của Vô Tâm, hai nữ nhân kia mới không dám tới gây sự.
Mà đêm ngày thứ ba Hoàng Phủ Diệp bị giam vào Tông Nhân phủ, Dạ Nhiễm cũng mang đến một tin tức.
“Oản Oản, ngày mai Hoàng Phủ Cẩn có thể đến hoàng thành rồi.” Dạ Nhiễm nhìn chằm chằm nàng, chờ đợi phản ứng của nàng.
“Nhanh như thế à!” Nàng cười cười, cũng không lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Nàng đã sớm biết hắn muốn trở lại?” Dạ Nhiễm chau mày, ngay sau đó chợt hiểu, “Là Mạnh quý phi nói cho nàng biết?”
“Đúng vậy.” Hách Thanh Oản khẽ nhíu mày, càng khẳng định Dạ Nhiễm là người nàng quen biết ngày thường.
“Vậy nàng sẽ rời đi cùng hắn sao?” Dạ Nhiễm khẽ rũ mắt, tự giễu nhếch môi.
“Huynh cảm thấy hoàng nghĩa phụ sẽ vào lúc này để ta và Cửu ca cùng nhau rời đi sao?” Nàng cười hỏi ngược lại.
Vốn là, nàng muốn trả lời ‘sẽ không’.
Nhưng hắn cười giễu lại khiến nội tâm nàng cực kỳ không thoải mái.
Hắn không phải hiểu rất rõ người và việc bên người nàng sao? Tại sao lại hỏi hồ đồ như thế?
Còn có nụ cười tự giễu kia là ý gì? Là đang giễu cợt hắn trong lòng nàng căn bản không có địa vị gì sao?
“Nếu hoàng thượng đồng ý cho nàng rời đi cùng hắn?” Ánh mắt Dạ Nhiễm trầm xuống, im lặng chốc lát mới mở miệng hỏi.
Hách Thanh Oản nghe giọng điệu hắn giờ phút này, trong lòng càng thêm bực bội, thuận miệng liền trả lời: “Nếu hoàng nghĩa phụ đồng ý cho ta và huynh ấy rời đi, ta tất nhiên sẽ không ở lại Tĩnh vương phủ khiến người hít thở không thông này thêm một khắc.”
“Được, ta đã hiểu.” Dạ Nhiễm cười khổ gật đầu, không đợi nàng nói tiếp, hắn vội vàng nói: “Oản Oản, ta còn có việc, ngày khác trở lại thăm nàng.”
“Dạ Nhiễm…” Hách Thanh Oản vừa muốn chất vấn hắn, rốt cuộc hiểu cái gì, hắn đã phi thân lên biến mất trong bầu trời đêm mờ mịt.
Thân thể Hách Thanh Oản loạng choạng lui vài bước, nội tâm khó chịu, mũi chua xót, nháy mắt trước mắt một mảnh mờ mịt.
Hắn có làm gì có lỗi với nàng đâu, vì sao phải nói lời tức giận như vậy?