Thành phố A...
Nay là ngày quan trọng với Tống Nhật Thiên Mi, ngày cô đính hôn với người đàn ông mình yêu, nhưng cũng là ngày Vương Tuấn Triết chưa từng nghĩ đến nó sẽ thật sự xảy ra.
Tiệc được tổ chức tại nhà hàng K, lớn nhất thành phố. Theo yêu cầu của Vương Tuấn Triết đề ra, thì khách mời chỉ có một số người trong nội bộ hai bên gia đình và một vài bạn bè thân thiết. Đặc biệt không được thông báo cho phóng viên tới tác nghiệp.
Tóm lại là anh không hề muốn công khai. Để chiều lòng anh, đương nhiên Thiên Mi luôn thỏa hiệp mọi điều kiện.
Theo như lịch trình, hôn lễ sẽ được cử hành vào lúc bảy giờ tối, nên hơn sáu giờ thì các khách mời đã lần lượt tới, ổn định chỗ ngồi.
Hai bên gia đình hiện cũng đã có mặt. Trong khi, Thiên Mi xúng xính với chiếc váy cưới lộng lẫy, đứng cùng ba mẹ và ba mẹ chồng đón khách ngoài cửa, thì vẫn chưa thấy bóng dáng Vương Tuấn Triết đâu.
Khách đến gần đông đủ, giờ hành lễ cũng sắp tới, chỉ thiếu mỗi nam nhân vật chính, khiến ai nấy cũng nôn nao lo lắng. Đặc biệt là Thiên Mi.
Càng chờ, càng sốt ruột, nên bà Lệ Châu đã đi tìm Vương Tuấn Hào để hỏi thăm:
"Hào à, anh hai con đâu rồi? Sao còn chưa tới nữa?"
"Con đâu có biết, chắc là kẹt xe thôi."
"Đâu, con gọi điện cho anh xem sao? Gần tới giờ làm lễ rồi."
"Mẹ yên tâm, nhất định anh hai sẽ tới. Giờ, mẹ quay lại chỗ ba đi, tin con!"
Vương Tuấn Hào trấn an lòng mẹ, thái độ kiên định để bà cảm thấy an tâm. Và đúng thật là như vậy, không lâu sau, xe ô tô của Vương Tuấn Triết đã xuất hiện.
Anh bước vào khu vực tiệc cưới, lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Người vui mừng hơn ai hết chính là Thiên Mi.
"Anh Triết..." Vội bước tới, choàng tay qua cánh tay anh, ôm lấy. Cùng nụ cười rạng rỡ trên môi, cũng đủ cho thấy cô đã vui nhường nào khi gặp được anh.
Nỗi lo sợ bị bỏ rơi nhanh chóng tan biến.
Vương Tuấn Triết đảo mắt nhìn một vòng tổng thể khu vực các bàn tiệc. Không tìm thấy mục tiêu đâu, đôi mày kiếm trên gương mặt ưu tú liền chau lại.
"Thiên Kim vẫn chưa tới à?"
Câu hỏi đầu tiên mà Thiên Mi nghe thấy, không phải hỏi cô đón khách có mệt không? Hôm nay có vui và hạnh phúc hay không? Mà là nghe anh hỏi tới một người phụ nữ khác, khiến cô đượm buồn.
"Chị ấy bảo bận việc gì đó, nên lát nữa mới đến sau cùng anh An Nặc."
Nghe nhắc tới tên Thẩm An Nặc là sắc mặt Tuấn Triết càng đen, bất lực cùng hậm hực đứng chờ tại khu vực đón khách.
Lúc này, ông bà Vương bước tới. Bà Lệ Châu vui mừng lên tiếng:
"Triết, con làm gì mà tới trễ vậy?"
"Có chút việc cần giải quyết thôi ạ!"
"Thằng bé này, hôm nay là ngày quan trọng cũng không thể gác công việc sang một bên được. Để một mình tiểu Mi đứng đón khách, khiến con bé tủi thân lắm con biết không?"
"Dạ không sao đâu ạ! Mẹ đừng la anh ấy, tội nghiệp!"
"Thấy chưa, mới đó mà con bé đã bảo vệ con rồi kìa. Sau này phải đối xử tốt với vợ con đấy, biết chưa?"
Trước bao lời vui vẻ của mẹ mình, Vương Tuấn Triết chỉ cười trừ cho qua. Đôi mắt của anh chỉ chăm chú nhìn về phía trước, chờ đợi một người.
Phải biết rằng, lễ đính hôn này là anh cố tình bày ra cho người đó thấy, nếu cô ấy không đến, thì chắc chắn sẽ không thể hoàn thành.
Bấy giờ, ông bà Tống cũng ra tới để thông báo:
"Tới giờ làm lễ rồi, hai đứa mau di chuyển về khu vực sân khấu đi."
"Chờ một chút nữa đã."
Thái độ chần chừ của anh khiến mọi người thoáng chau mày. Nhận ra, dường như anh đang chờ ai đó, nên ông Tống đã cất lời:
"Con đang chờ ai à?"
"Vâng! Thiên Kim vẫn chưa tới."
Câu trả lời của anh, lần nữa khiến mọi người ngỡ ngàng, Thiên Mi tủi thân đến cúi mặt không biết phải nói gì.
"Thiên Kim là chị gái của tiểu Mi à?" Bà Lệ Châu thắc mắc hỏi.
"Vâng!" Anh đáp nhanh gọn.
"Nếu vậy thì đâu nhất thiết phải chờ, bởi vì bên nhà gái có anh chị sui là đủ rồi. Chúng ta không thể để qua giờ lành được đâu con."
Bà Lệ Châu tiếp tục đưa ra ý kiến. Nhưng lúc này anh đã im lặng không nói gì nữa, hai chân cũng chẳng có ý định sẽ di chuyển vào trong.
"Có phải, nếu chị ấy không tới thì anh cũng sẽ không làm lễ?"
Câu hỏi của Thiên Mi khẽ khàng vang lên, chỉ đủ để mình anh nghe thấy và cuối cùng thứ cô nhận được cũng chỉ là sự im lặng.
Đồng nghĩa với im lặng là đồng ý. Cũng tại thời điểm ấy, cô nhận ra bản thân mình đối với anh và cả cuộc hôn nhân này, thực chất chẳng hề quan trọng. Nó giống như một phép thử, hoặc là bàn cờ được anh đánh cược một vố thật to.
Giờ lành đã đến, nhưng cô dâu chú rể vẫn mãi đứng ngoài cửa không chịu vào trong tiến hành làm lễ, chẳng mấy chốc đã khiến khách khứa bắt đầu bàn tán, xì xầm to nhỏ sau lưng. Gây ảnh hưởng đến sắc mặt của Tống Tư Viện lẫn ông bà nhà họ Vương.
Chỉ có bà Thiên Hương vẫn điềm tĩnh, vì dường như trong câu chuyện này bà đã sớm biết được điều gì đó...
"Triết à, rốt cuộc con đang làm cái trò gì vậy hả? Mau vào trong làm lễ đi."
Mặc kệ sự thúc giục của bà Châu, Vương Tuấn Triết vẫn kiên định đứng chờ. Nếu cô không đến, anh nhất định không vào.
Cứ vậy thời gian trôi qua, cảm giác tủi thân ngày càng lớn, khiến Thiên Mi rơm rớm nước mắt, cúi mặt chẳng dám đối diện với ai.
*Reng...
Tiếng chuông điện thoại chợt phá vỡ bầu không khí ngột ngạt lẫn bất mãn, cộng bất lực từ những người xung quanh.
Lấy điện thoại ra khỏi túi quần, Vương Tuấn Triết lập tức chau mày khi thấy người gọi tới là Dịch Sâm, trợ thủ của mình.
"Tôi nghe!"
[...]
Chẳng biết đối phương thông báo điều gì, chỉ thấy sắc mặt người đàn ông nhanh chóng tối sầm xuống, ánh mắt trợn tròn vì sửng sốt xen lẫn lo lắng.
Cúp máy, anh lập tức lên tiếng:
"Thiên Kim gặp tai nạn rồi."
Anh vội vàng rời khỏi đó mà không một lần ngoảnh đầu nhìn lại. Không hề quan tâm đến cảm nhận của người con gái đang ngơ ngác đứng nhìn anh bỏ đi, rồi bật khóc nức nở như một đứa trẻ.
Lễ đính hôn chưa thành, chú rể tức tốc bỏ đi. Đó là khoảnh khắc chơi vơi nhất của người ở lại. Biết bao lời xì xầm, khiến Thiên Mi dường như sụp đổ.
Suy cho cùng, thì cái tên Thiên Kim, vẫn là thứ khiến anh có thể từ bỏ tất cả, kể cả nỗi buồn giận trong lòng...