Vương Tổng, Độc Chiếm Kiều Thê!

Chương 27: NHẬN RA...YÊU LÀ...




*Chát.

Trên hành lang bệnh viện, bất ngờ vang dội âm thanh đánh người, khiến những người qua lại không khỏi chú ý tới.

Cái tát mà ông Tống dành cho Vương Tuấn Triết cực kỳ dứt khoát, nhanh và mạnh, cũng chính lúc đó Dịch Sâm đứng phía sau đã định hành động đòi lại công bằng cho lão đại của mình, may thay đã được anh kịp thời đưa tay ra hiệu dừng lại.

"Cậu dựa vào đâu mà đem hai đứa con gái của tôi ra thay phiên làm trò đùa, hả? Muốn cưới cô em, nhưng lại thương cô chị, lèo lái hay quá nhỉ?"

Tống Tư Viện chẳng hề câu nệ giữa chốn đông người hay là nơi công cộng, lời lẽ thốt ra chính là muốn mắng nhiếc Vương Tuấn Triết, để anh mất hết thể diện.

Nhưng anh ta thì khác, tâm vẫn vững, lòng vẫn kiên định, cùng câu trả lời:

"Cháu không xem ai là trò đùa cả. Cháu thương Kim và sự thật là không hề muốn cưới Mi làm vợ. Cháu cũng không ép buộc ai, tất cả đều do Mi tự nguyện."

"Cậu nói vậy mà nghe được hả? Nếu đã không thương yêu tiểu Mi, cớ sao còn gieo cho con bé hy vọng?"

"Bởi vì đó là tâm nguyện của Kim. Cháu yêu cô ấy, nhưng cô ấy thà phủ nhận tình cảm của mình cũng muốn đẩy cháu về với người khác. Còn về Mi, cháu chưa hề ép buộc bất cứ một việc gì, có chăng cũng là tự cô ấy cưỡng cầu."

"Cháu có làm gì đi chăng nữa, cũng chỉ vì bảo vệ tình yêu của mình thôi. Và người cháu yêu là Kim!"

Một lần thẳng thắn nói ra tất cả. Tôn trọng, điều đó là có dành cho ông Tống. Bởi vì trước khi rời đi, anh đã cúi đầu chào.

Có lẽ, ở ngay khoảnh khắc đó, anh cũng nhận ra cái sai của bản thân, vì chút tức giận nhất thời lại để mọi chuyện đi xa đến bước đường này.

Và dù có thế nào, anh cũng không quên đi người con gái ấy, tình cảm càng không mờ nhạt, kề cả khi nhiều lần bị từ chối phũ phàng.

Thiên Kim, là một cái gì đó mà Vương Tuấn Triết đã mặc định không thể thiếu trong đời mình.



[...]

Nơi người đàn ông ấy đi, không phải bỏ về, mà là trở lại phòng bệnh với cô gái. Lúc gặp lại anh, cả bà Thiên Hương và Thiên Mi đều không ngạc nhiên gì.

Bởi vì họ biết, sao anh có thể về, khi người anh thương còn chưa tỉnh.

"Tiểu Mi, hay là chúng ta về nhà chuẩn bị ít thức ăn, để khi nào chị hai con tỉnh thì mang vào. Ở đây, có Tuấn Triết được rồi."

"Mẹ về với ba đi, con muốn ở lại đây." Thiên Mi có thái độ không vui khi thấy mẹ mình đang tạo cơ hội cho người đàn ông cô yêu ở cạnh người phụ nữ khác.

"Con phải về, vì mẹ còn có chuyện muốn nói với con. Đi thôi!"

Bà Thiên Hương nắm tay cô con gái út của mình đứng dậy, lấy túi xách, rồi quay qua nhìn Vương Tuấn Triết, ôn hòa căn dặn:

"Cháu ở lại chăm sóc Thiên Kim hộ bác, có gì thì gọi điện ngay nha!"

"Vâng!" Anh gật đầu lễ phép, còn đích thân tiễn hai người họ ra khỏi cửa, mới quay trở vào.

Lúc này, chỉ còn Thẩm An Nặc và Vương Tuấn Triết ở lại. Cả hai đều đặt sự quan tâm, yêu thương lên cùng một người.

Kéo ghế ngồi ngay bên cạnh giường bệnh, dõi mắt nhìn theo cô. Im lặng một chút, anh đã trầm giọng cất lời:

"Hai người đang quen nhau thật à?"

Thẩm An Nặc trầm ngâm không nói. Đôi mắt đượm sầu, hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có thể thấp thoáng nhìn thấy ánh mây nhỏ vừa tạt ngang qua ánh trăng trên đỉnh đầu.

Hồi sau, mới nói:

"Không! Chị ấy nói rằng, chỉ xem tôi như một người em trai, một người bạn hoặc là đồng nghiệp thân thiết, ngoài ra không còn gì khác nữa."



"Vậy sao?" Vương Tuấn Triết nhếch mép cười thú vị.

"Nhưng theo thông tin tôi biết được, thì có rất nhiều người nói, hai người đang yêu nhau. Bởi vậy, tôi mới tò mò đó chứ."

Giọng điệu của anh rất bình thản, nói chuyện nhưng chẳng buồn nhìn sang đối phương. Tại anh bận, bận ngắm người phụ nữ đáng thương trên giường.

"Anh điều tra người trong công ty, họ nói vậy là phải rồi. Nhưng nói cho cùng, cũng chỉ là tin đồn thất thiệt. Mọi người thấy chúng tôi thân thiết, nên tự động gán ghép, nếu đúng, thì chỉ đúng một mặt."

"Một mặt?" Vương Tuấn Triết hơi chau mày, giả vờ khó hiểu.

"Phải! Đó là một mặt đơn phương của tôi dành cho chị ấy!"

Nghe xong, anh lại cong môi mà cười. Một nụ cười đắc ý của kẻ chiến thắng.

Thẩm An Nặc quay qua nhìn anh, nghiêm túc nói:

"Lần trước gặp mặt ở công ty, thật ra tôi đã biết anh tới, nên mới cố tình diễn kịch để anh thấy rằng, chị Kim hoàn toàn không lưu luyến gì anh nữa. Hôm đó, tuy chị ấy có phối hợp, nhưng sau khi anh đi rồi, chị ấy bảo rằng sau này đừng làm như vậy nữa, tránh để người khác hiểu lầm sẽ ảnh hưởng đến đời sống của cả hai."

"Đối với chị ấy, tôi như một đứa em, một người bạn. Còn anh, chị ấy yêu anh!"

Tình địch tự công nhận tình cảm của người mình thương dành cho người khác, thì còn gì đau khổ bằng?

Thẩm An Nặc đã nhận ra, yêu là không thể miễn cưỡng, cố chấp cũng chỉ khiến cả hai đều mệt mỏi. Và hiện tại, cậu thấy mệt rồi, mệt nên sẽ dừng lại từ đây.

"Chăm sóc tốt cho chị ấy!"

Sau lời nhắn, Thẩm An Nặc lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Trả lại không gian riêng cho hai người vốn dĩ phải thuộc về nhau từ lâu.