Wechat Của Tôi Có Quỷ

Chương 3




“Có người!” Tôi khẽ hô một tiếng, Hứa Tri chạy vọt qua. Cửa đang đóng, tôi đẩy nhẹ một cái. Hứa Tri đứng bên cạnh móc một con dao găm từ túi ra nắm chặt trong tay, sau đó đạp mạnh cửa phòng ra! Nhưng… Bên trong không có ai.

Phòng học bỏ hoang, bàn ghế bừa bộn, cả phòng đầy bụi bặm nhưng chẳng có ai cả. Chỉ có một cái tủ lớn ở góc phòng, cái tủ cách mặt tường một khoảng hoàn toàn có thể giấu người đằng sau. Tôi và Hứa Tri liếc mắt nhìn nhau, đi chầm chậm tới. Nhưng —— vừa đi hai bước thì sau lưng đã có một tiếng vang trầm, bỗng nhiên cửa bị khóa.

“Đm!” Hứa Tri mắng khẽ một tiếng, quay lại túm lấy tay nắm cửa, nhưng đã muộn rồi. Cửa đã bị khóa từ bên ngoài. Cửa sổ tầng một có lắp thanh chống trộm, nên Hứa Tri bắt đầu đạp cửa.

Bỗng nhiên, trên hành lang có tiếng bước chân. Trong nháy bắt chúng tôi bắt đầu cảnh giác, một tay Hứa Tri cầm con dao găm, dắt tôi đứng sau cánh cửa. Tiếng bước chân từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại ngoài cửa. Tiếp đó là sự yên tĩnh một cách chết chóc. Thần kinh tôi căng thẳng, thậm chí có hơi nghi ngờ tiếng bước chân vừa rồi có phải do tôi tự tưởng tượng ra không.

Bỗng —— một khuôn mặt xuất hiện lấp ló ngoài cửa sổ thủy tinh, tôi bị dọa đến run rẩy, gần như theo bản năng mở đèn pin chiếu qua —— là một… gương mặt vui vẻ tròn vo mũm mĩm. Người nọ nhìn thoáng qua cực kỳ nhanh rồi rút đầu về, ngay sau đó, ngoài cửa truyền đến một giọng nói vô cùng đè nén: “Này, hai người trong phòng kia là bạn hay thù?” Tôi hơi ngạc nhiên, sau đó mới kịp phản ứng. Có khả năng người này cũng là người tham gia trò chơi!

“Thật sao?”

“Chính xác một trăm phần trăm.”

Bên ngoài yên tĩnh mấy giây, ngay lập tức có tiếng mở khóa, tìm được đồng đội ở chỗ quái quỷ đòi mạng này, tôi thở phào nhẹ nhõm trong chốc lát. Nhưng Hứa Tri vẫn rất cẩn thận. Anh siết chặt con dao găm che trước ngực, cảnh giác canh chừng cửa ra vào. Rất nhanh sau đó thì cửa mở.

Dưới ánh sáng đèn pin, một anh béo đẩy cửa vào quan sát hai chúng tôi, dường như anh ta cũng thấy nhẹ nhõm. “Sao hai người lại bị khóa bên trong?” Nói xong, anh ta lui ra khỏi phòng học, hướng về bên kia hô to: “Ra đi, đều là người mình.”

Hứa Tri nhìn tôi gật đầu, lúc này mới dẫn theo tôi ra ngoài. Giờ chúng tôi mới nhìn rõ, một chỗ khác trên hành lang còn có một nam một nữ nữa. Chàng trai trông rất cẩn thận mặt hơi trắng bệch, còn cô gái lại là người quen cũ. Bạch Mộng Mộng, bạn thân của Hứa Tri, lúc tôi và Hứa Tri yêu nhau cô ấy cũng gây khó dễ không ít.

Tuy không có ấn tượng tốt với cô ấy, nhưng dù sao ở chỗ như này có thể gặp được người quen cũng cho tôi chút an ủi.

Anh béo vừa vào trường học, Bạch Mộng Mộng với anh chàng hiền lành kia cũng mới quen nhau, lúc nãy Bạch Mộng Mộng gặp rắn cũng là được anh chàng hiền lành này cứu. Sau khi trò chuyện vài câu với nhau, chúng tôi nhất trí quyết định sẽ rời khỏi đây trước, tiếng phá cửa lúc nãy quá lớn, rất dễ bị tên cuồng sát trong tối phát hiện.

Để không đánh rắn động cỏ, năm người chúng tôi tắt đèn pin, lặng lẽ rời khỏi tầng này. Lúc leo cầu thang, anh béo xung phong, tôi theo sau, Hứa Tri bảo vệ sau lưng tôi, theo đằng sau lần lượt là Bạch Mộng Mộng và anh chàng hiền lành kia. Anh chàng coi như cũng ga lăng, có thể nhìn thấy anh ta đang rất sợ hãi, nhưng vẫn để Bạch Mộng Mộng đi trước mình.

Chúng tôi theo thứ tự đi khắp tầng hai tầng ba, nhưng không thấy một bóng người. Đang chuẩn bị rời khỏi thì trên cầu thang bỗng truyền đến tiếng bước chân. Tiếng bước chân nghe thì chậm chạp nhưng vốn không cho chúng tôi cơ hội ẩn náu, một bóng người xuất hiện ở chỗ khác của hành lang. Tôi theo bản năng ngừng thở. Là tên cuồng sát đó sao? Ngay khoảnh khắc bóng người xuất hiện, chúng tôi cầm đèn pin chiếu qua phát hiện đối phương là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi. Hơn nữa…Người nọ mặc đồng phục bảo vệ.

“Còn ở ngoài làm gì đó, chuông vào học đã reo rồi, vào lớp nhanh lên!”

5.

Có cảm giác dựng tóc gáy.

Mẹ nó trường học này đã bỏ hoang vài chục năm rồi, còn lớp học gì nữa? Tôi siết chặt tay Hứa Tri, mượn ánh đèn pin quan sát người kia. Quả thật ông ta mặc đồng phục bảo vệ. Hơn nữa, trên ngực ông ta còn mang thẻ nhân viên, dù không nhìn thấy rõ tên phía trên, nhưng lờ mờ có thể nhìn ra tên trường: Học viện An Kê.

Cho nên… Ông ta thật sự là bảo vệ ở chỗ này? Chúng tôi nhìn nhau, vẫn là anh béo lên tiếng trước, anh ta móc thuốc lá ra, đưa một điếu cho đối phương, tay có hơi run rẩy.

“Thầy ơi, hết giờ rồi, chúng tôi còn lớp nào đâu.”

Đối phương không nhận, thuốc lá rơi xuống đất, lăn hai vòng đến bên chân. “Về cái gì mà về? Không thấy các bạn ngồi đàng hoàng sao?” Nói xong, ông ta đi đến cửa phòng học chỉ vào bên trong.

Ông ta xô vai đẩy anh béo: “Cút vào học nhanh lên, nếu không tôi sẽ nói với chủ nhiệm của cậu!”

Sắc mặt anh béo cực kỳ khó coi, đang muốn nói gì đó thì anh chàng hiền lành chưa từng lên tiếng yếu ớt túm lấy ống tay áo anh béo, giọng rất nhỏ.

“Đây là một người bệnh tâm thần, đừng chọc giận ông ta, lừa ông ta đi rồi chúng ta trốn tiếp.”

Anh béo hơi do dự, gật đầu, cười với ông “Bảo vệ” kia, “Vâng vâng vâng, chúng tôi sẽ về lớp, bác đừng nói với chủ nhiệm lớp nha!” Nói xong, anh béo đưa mắt ra hiệu với chúng tôi, dẫn chúng tôi vào phòng học.

Bảo vệ gật đầu, thậm chí còn đi qua nhìn vào cửa. Thấy ông ta sắp rời khỏi, tôi thở phào một hơi. Nhưng một giây sau, bóng người ông ta cứng đờ, ánh mắt trừng trừng nhìn vào góc phòng. Biểu cảm này trong nháy mắt làm tôi căng thẳng. Tôi theo ánh mắt ông ta, run rẩy xoay người lại… Nhưng trong phòng trống rỗng, không có gì cả.

Quay đầu lại, đôi mắt ông bảo vệ vẫn vô hồn nhìn chăm chú vào nơi đó, vẻ mặt đờ đẫn. Có thể thấy tất cả mọi người đều run sợ.

Đột nhiên.

Tiếng chuông tan học vang lên. Âm thanh này vốn không kinh khủng, nhưng vang lên lúc nửa đêm ở phòng học ma ám thì lại âm u lạ lùng. Với lại, quan trọng nhất là trường học này đã bỏ hoang mấy chục năm, sao có thể còn tiếng chuông tan học?!

Ở cửa, ông bác bảo vệ nhìn chằm chằm góc phòng, sau khi nghe tiếng chuông chợt có phản ứng. Ông thẫn thờ quay đầu, nhìn về phía chúng tôi. “Hắn tới rồi…”