Wechat Của Tôi Có Quỷ

Chương 4




Bảo vệ bất ngờ lên tiếng, giọng nói trống rỗng mờ mịt, bỗng nói một câu không đầu không đuôi như vậy. Anh béo lắm mồm, run rẩy hô to: “Bác à, bác đừng làm con sợ, mẹ nó rốt cuộc là ai tới?”

Bảo vệ nhìn anh ta, hình như có chút tỉnh táo lại, nhưng bỗng nhiên móc ra một con dao găm, khua lung tung trong không khí.

“Mau chạy đi! Trường học này có ma ám!”

Nhưng ông ta cầm dao găm hướng ra cửa, ai dám ra ngoài chứ. Mấy người chúng tôi rất ăn ý đứng bên cửa sổ trong phòng học, cẩn thận nhìn ông ta. Anh béo xì một tiếng, nhỏ giọng mắng:

“Đây chẳng phải là dấu hiệu của bệnh tâm thần sao? Bắt chúng ta vào lớp học, rồi lại cầm dao kêu chúng ta rời đi, ông ấy coi mình như đang chăn cừu đấy à?’’

Tôi không biết bảo vệ thả hay không thả cừu, tôi chỉ biết… Tôi sắp phát điên rồi. Đêm tối phóng đại vô hạn mọi giác quan của con người, hoàn cảnh u ám, truyền thuyết quỷ dị, tiếng chuông tan học chói tai kinh dị, cùng với ông bảo vệ cử chỉ kỳ lạ… Tất cả đều kích thích thần kinh của tôi.

Ngay lúc tôi sắp sụp đổ, ông bảo vệ bỗng nhiên cười với chúng ta. Lông tơ dựng đứng. Trong nháy mắt mồ hôi lạnh thấm ướt người. Nụ cười kia… Tôi không chỉ gặp được một lần, trên người phụ nữ nhảy lầu, trên mặt cô bé bị xe đụng…

Ngay sau đó, bác bảo vệ nói với vẻ âm u: “Các người đều phải chết!…”

Nhẹ nhàng bỏ lại một câu như vậy ông ta bỗng xoay người bỏ chạy.

“Không được!” Hứa Tri phản ứng nhanh nhất, anh hô lên, chợt chạy đến cạnh cửa! Nhưng đã muộn rồi.

Bác bảo vệ chạy nhanh ra khỏi đây rồi khoá cửa lại.

‘’Mẹ nó chứ!’’

Hứa Tri dùng sức đạp vào cửa, có hơi nản lòng, khối lượng của cánh cửa này chúng tôi đã được lĩnh giáo ở phòng học tầng một rồi.

Anh béo cũng kịp phản ứng, mắng khẽ, nước bọt suýt nữa văng trúng tay tôi.

Anh béo gần như theo bản năng nhìn Hứa Tri:

“Bây giờ làm sao giải quyết đây?”

Có lẽ Hứa Tri là người tỉnh táo có thể kiềm chế nhất trong số chúng tôi.

Tôi âm thầm thở dài một hơi, lúc vừa nhận nhiệm vụ, vốn tôi còn cảm thấy nó đơn giản, nghĩ thầm chẳng lẽ sáu người hợp lực còn không chơi lại một tên cuồng sát bí ẩn? Bây giờ xem ra, có lẽ là khó thật.

Sáu người chúng tôi, có hai cô gái trói gà không chặt, một anh béo không đáng tin cậy mấy, một anh chàng nho nhã yếu đuối nhát gan và một người đến giờ còn chưa lộ diện.

Chỉ có Hứa Tri có chút đáng tin cậy.

Trong lúc xuất thần, tôi đã trông thấy Hứa Tri đi tới trước cửa sổ, đẩy cánh cửa cũ nát ra rồi nhìn thoáng qua dưới tầng.

“Tầng hai, không cao lắm, tôi nhảy xuống rồi lên mở cửa cho mọi người.”

“Không được!” Tôi phản đối theo bản năng: “Chúng ta có nhiều người, vẫn nên phá cửa thì hơn, tầng hai nhưng không cẩn thận cũng gãy xương đó.”

“Không sao đâu.” Hứa Tri vỗ vai tôi: “Anh tự có chừng mực, ở đây làm ồn quá nhiều rồi, rất có thể tên cuồng sát sẽ tới.”

“Để tôi cho.” Là Bạch Mộng Mộng. Hứa Tri nhíu mày: “Đừng quậy nữa.”

“Mình không quậy.” Bạch Mộng Mộng đi qua: “Người mình nhẹ, cậu dùng áo khoác cho mình nắm, không xa mặt đất lắm đâu.”

Nói xong, cô ấy không kiên nhẫn thúc giục: “Không có thời gian để quyết định đâu, nhanh lên đi.” Hứa Tri không nói tiếp nữa, gật đầu, cởi áo khoác ra.

“Chú ý an toàn.” Khẽ giọng dặn dò một câu, Hứa Tri siết chặt một đầu áo khoác.

Cũng may, ở chỗ cao khoảng nửa người trên cửa sổ dưới tầng hai có một chỗ nhô ra, Bạch Mộng Mộng nắm áo khoác, giẫm chân vào chỗ đó, cũng không xa mặt đất lắm. Nếu có kinh nghiệm, có thể nhảy xuống mà không bị sây sát gì.

Mấy giây sau, Bạch Mộng Mộng nhảy xuống, lộn một vòng trên mặt đất, rồi lảo đảo đứng lên. Bạch Mộng Mộng ngẩng đầu nhìn, đang muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt lại chuyển qua hướng trên cửa sổ chỗ chúng tôi, vẻ mặt hoảng sợ...

“A!” Đêm khuya yên tĩnh, tiếng hét đột ngột của cô ấy vang lên vô cùng chói tai.

Chúng tôi ghé vào bên cửa sổ, trong nháy mắt, vừa vặn đối mặt với người đang rơi xuống. Tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn đủ để tôi nhìn thấy mặt người đó. Gương mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, cùng với khóe môi tạo thành một đường cong không thể tưởng tượng nổi, mỉm cười quái dị. Là ông bác bảo vệ!

Một tiếng vang lớn, ông ta rơi xuống đất. Rơi ngay bên chân Bạch Mộng Mộng. Máu tươi bắn tung tóe lên người cô ấy, dưới ánh trăng, màu đỏ sẫm của máu hết sức dữ tợn. Cùng lúc đó, cuối cùng tiếng chuông kinh dị cũng kết thúc.

Tất cả mọi người im lặng. Bao gồm cả Bạch Mộng Mộng. Rất lâu sau cô ấy ngẩng đầu, bỗng nhiên cười với chúng tôi: “Chúng ta đều không trốn thoát đâu, đúng không?”

“Bạch Mộng Mộng...” Hứa Tri gọi cô ấy, đang muốn nói chuyện, chợt cô ấy quay người chạy! Hơn nữa, hướng chạy trốn là chỗ toà dạy học của trường học ma ám này. Cô ấy điên rồi sao?

Dường như Bạch Mộng Mộng đang chạy trốn không chỉ vì bị dọa như vậy, một giây trước khi cô ấy xoay người, tôi nhạy bén bắt được biểu cảm của cô ấy.

Ánh mắt cô ấy nhìn chúng tôi, ẩn chứa sự e ngại. Giống như... Đang trốn tránh gì đó. Nhưng rốt cuộc là cô ấy sợ ai?

Cả đám người im lặng. Anh chàng nhát gan kia có vẻ sắp sợ đến bật khóc: “Làm sao bây giờ, tôi không muốn chết ở chỗ này...”

“Đi.” Anh béo không kiên nhẫn rống lên: “Còn chưa chết đâu mà ở đây khóc lóc, không phải chỉ là tầng hai thôi à, tôi nhảy xuống rồi lên mở cửa cho mọi người.”

Nói xong, một tay anh ta giữ mái hiên cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống. Bỗng nhiên! Từ cửa truyền đến tiếng mở khóa rất khẽ. Ngay sau đó, cửa mở ra.

Chúng tôi nhìn nhau, nhìn thấy mấy phần sợ hãi trong mắt nhau, Bạch Mộng Mộng vừa chạy xa, rõ ràng người mở cửa không phải là cô ấy. Ngoại trừ cô ấy mà nói, trong trường học ma ám này chỉ còn lại hai người.

Liếc nhìn nhau, Hứa Tri móc dao găm ra, dẫn theo chúng tôi ra khỏi phòng học. Bên ngoài vô cùng yên tĩnh. Hứa Tri rất cẩn thận, nghe thử một cái ở cửa ra vào, anh thò người ra xem —— “Ra đi.”

Nghe thấy tiếng anh, chúng tôi mới đi theo ra ngoài. Trên hành lang trống rỗng, chúng tôi vội vàng xuống tầng, sợ sẽ phải đối mặt với tên cuồng sát. Ra khỏi tòa nhà này, bốn người chúng tôi song song đi đến tòa lớp học Bạch Mộng Mộng vừa đi.