Xà Đại Nhân

Xà Đại Nhân - Chương 230: Năm Đó Cũng Là Như Vậy




Long Duy nói đến chỗ có đáng giá hay không, khóe mắt Mặc Dạ giật nhẹ, để mặc cho Long Duy dang hai cánh tay mềm mại đặt trên người hắn.

Hình như ánh mắt hắn di chuyển một chút, đối diện với tầm nhìn của tôi.

Lúc qua âm, đi đường âm, âm hồn lơ lửng trong không trung, đến cả rắn hai đầu và Long Duy đều không nhìn thấy tôi, nhưng hình như Mặc Dạ có thể nhìn thấy tôi rõ ràng.

Tôi và hẳn một thật một ảo, một sáng một tối, cứ nhìn nhau như vậy. Tôi bỗng dưng cảm thấy đóa hồng mai giữa trán nóng lên như bị lửa đốt.

Cả người tôi giống như thức nguyên đêm không ngủ ngon, dậy uống một cốc nước ấm, có thể cảm nhận được trong bụng có thứ gì đó dần dần quặn đau...

“Đáng giá” Mặc Dạ nặng nề nhìn tôi, giọng nói rất nhẹ: "Ta đưa cô ấy rời khỏi, thế nên ta cũng không mong cô ấy trở về. Cô ấy chỉ muốn sống yên ổn...”

Tôi chỉ cảm thấy trong nháy mắt, luồng nhiệt nóng kia như lan tỏa khắp người tôi, đau đến mức khiến tôi nắm chặt nắm gạo trong lòng bàn tay. Mặc Dạ nói lời này không phải nói cho Long Duy nghe, mà là tôi.

Hắn nói với tôi, đừng trở lại... Dù hắn biết tôi đang đi âm, nhìn thấy hắn phải chịu những gì, hắn vẫn khuyên tôi, đừng trở lại! “Vì sao! Vì sao!” Long Duy lại giống như ma quỷ nổi điên, hai tay áp chặt mặt hắn: “Năm đó cũng là như vậy, vì sao?”

Hình như cô ta thấy được Mặc Dạ nhìn về phía sau lưng cô ta nên lập tức quay đầu lại nhìn. Tôi chỉ cảm thấy giữa trán nhói đau, sao đó bừng tỉnh bật dậy.

Tôi phát hiện bản thân vẫn ở trên giường, A Bảo còn đang cầm thanh kiếm gỗ đào kia vung vẩy. Thấy tôi ngồi dậy, nó đi tới lấy lòng: “Mẹ” “Ngoan” Tôi vươn tay trái sờ mặt nó, mỉm cười :“Con cứ chơi đi”

Lúc này A Bảo mới cầm kiếm gỗ đào chạy ra ngoài cửa, nắm kiếm chỉ cửa: “Tránh ra! Không biết nó học ở đâu ra, dáng vẻ còn khá giống.



Tôi chờ A Bảo quay đầu đi mới mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy những hạt gạo kia đã biến thành màu xám đen, mất đi vẻ sáng bóng lúc ban đầu. Tôi đứng dậy bỏ gạo vào thùng rác, sau đó đứng trước cái gương to bên cạnh tủ quần áo, đánh giá chính mình trong gương. Hình như đóa hồng mai đó đã nhạt màu đi nhiều, mà huyết và trên vân hoa cũng nằm im không nhúc nhích. Tôi hiểu ra, Mặc Dạ có thể nhìn thấy tôi lúc tôi qua âm là do đóa hồng mai này được vẽ bởi máu đầu tim của hắn.

Lúc Long Duy nhìn về phía tôi, tôi có thể tỉnh lại trong nháy mắt cũng là do Mặc Dạ mượn sức đóa hoa đó đưa tôi trở về. Vậy mới khiến cô ta không phát hiện ra tôi.

Hắn không muốn để cô ta biết, tôi có thể mượn cách qua âm để trở về, càng không muốn để tôi nhìn tiếp..

Giống như khi xưa, Long Duy mới tỉnh, hắn một mực không tới tìm tôi. Không phải là do hắn thân thiết với cô ta mà vì tiêu hao quá nhiều sức lực, vẫn luôn ngất xỉu.

Nhưng hắn vẫn luôn giấu tôi chuyện này.

Có lẽ là do tính hắn vốn vậy, kìm nén và lặng lẽ, ngấm ngầm giải quyết mọi chuyện sau lưng tôi. Hắn chỉ muốn cho tôi thấy vẻ rạng rỡ của hắn, không muốn để tôi thấy hắn nhếch nhác khó coi!

Hắn luôn nghĩ bản thân là một con rắn, lặng lẽ chịu đựng.

A Bảo thấy tôi đứng im không nhúc nhích thì chạy tới ôm chân tôi: “Mẹ” Nhưng nó vừa vươn tay ra, nhìn thấy vết thương trên đùi tôi thì lại chu môi muốn giúp tôi thổi vết thương bị tên xuyên vào đùi. Tôi sợ nó dính phải độc nguyên sinh nên vội vã ôm nó lên: “Con có muốn tắm không?” A Bảo chu môi gật đầu, cẩn thận cất kiếm gỗ đào về chỗ cũ. Tôi không mang theo quần áo của A Bảo nên sau khi tắm cho nó chỉ dùng khăn tắm bọc nó lại, để nó ngồi trên giường tự chơi mình. Bản thân tôi cũng nhân dịp tắm sạch sẽ. Khi tôi cởi quần áo ra rồi mới phát hiện cái gì gọi là rỗ trăm chỗ. Cho dù đã có tấm da Lương Tuyết cho, lần này vết thương trên người tôi không dễ lành lại như cũ. Đồ làm bằng sắt có thể gây tổn thương cho âm hồn, không hề dễ lành thương như vậy.

Mà trên người tôi, bị tên xuyên qua, bị cửu linh tỏa hồn trận của A Vấn đốt bị thương, còn có vết thương tôi tự rạch, lớn lớn nhỏ nhỏ, gần như phân bố khắp cơ thể.

Tôi xả nước vào người, nặn hết máu ở miệng vết thương ra ngoài, chờ cơ thể ấm hơn mới bước ra. LA Bảo đang trùm khăn tắm làm hiệp khách áo tơi ở trên giường. Thấy tôi đi ra, nó còn cầm khăn tắm phất qua phát lại tạo ra cả gió, cười ha ha với tôi.