Xà Đại Nhân

Xà Đại Nhân - Chương 231: Tôi Tiễn Cô Một Đoạn Vậy




Tôi phát hiện làm trẻ con thật tốt, mãi mãi đều vui vẻ, chuyện gì cũng không biết, cũng không biết nguy hiểm... Ý nghĩ này lóe lên trong đầu tôi, tôi bỗng dưng hiểu ra một phần vì sao Mặc Dạ và ba mẹ tôi đều không muốn tôi biết chuyện quan tài rắn. Có lẽ ở trong mắt bọn họ, tôi và A Bảo giống nhau. Những gì bọn họ mong tôi cũng là những gì hiện giờ tôi mong A Bảo.

Mãi mãi ngây thơ đơn thuần, vui vẻ hạnh phúc. Tôi dựa vào cửa phòng tắm, phối hợp A Bảo giả vờ cầm áo choàng tắm phất trong không khí, hai tay tung loạn mấy chiếu, hây hây ha ha chọc

cho A Bảo cười to.

Chơi được một lát tôi mới gọi cho Hà Khổ, hỏi cô ấy có dư quần áo không.

Hình như Hà Khổ đã chuẩn bị sẵn, không bao lâu sau đã mang quần áo của tôi và A Bảo tới: “Cô giúp A Bảo mặc trước đi, lát nữa tôi giúp cô xử lý vết thương”

“Không cần” Tôi kéo A Bảo, mặc quần áo cho nó. Nó vẫn còn khuơ chân múa tay, cười rất vui vẻ.

Tôi nghiêng đầu nhìn Hà Khổ: “Cô giúp tôi trông A Bảo một lát.”

Hà Khổ thấy tôi yên tâm giao A Bảo cho cô ấy thì cảm thấy rất vinh hạnh, gật đầu nói: “Nhưng nếu cô muốn ngủ thì cũng phải xử lý vết thương trước đã”

“Ngủ một giấc dậy, có lẽ đã khỏi rồi.” Tôi nhìn cô ấy, chỉ mặt tôi :"Tấm da này của tôi không tệ” “Tiết kiệm được bao nhiêu mặt nạ và đồ dưỡng da” Hà Khổ cũng là con gái, lập tức gật đầu tán thành.

Tôi mặc xong quần áo cho A Bảo, dỗ dành nó: “Con đi hái hoa quả với cô nhé, trở về chúng ta cùng ăn”

A Bảo gật đầu thật mạnh, cười tươi rói. Nó hôn tôi nói: “Mẹ ngủ, tỉnh dậy ăn quả quả...mẹ một quả con một quả.”

Hà Khổ ôm A Bảo đi, còn chu đáo đóng cửa lại: “Mỗi phòng đều có dán bùa cách âm, cô cứ yên tâm ngủ đi. Tôi chơi cùng A Bảo, sẽ không có chuyện gì đâu.”

A Bảo vẫy tay chào tôi, tôi nhìn cánh cửa dần dần đóng lại hẳn rồi mới bắt đầu thay quần áo. Quần áo của Vân Thiên Tông đúng là đều do Ý Sinh Tông phát đồng bộ, từ trong ra ngoài, kiểu dáng đều giống hệt nhau. Chỉ là Ý Sinh Tông chiếm cứ núi Cửu Phong, xếp hạng hai trong ba tông môn lớn trong Huyền Môn, lắm tiền lắm của, thế nên chất vải của quần áo



Ov

rất thoải mái.

Tôi thay xong quần áo, cầm một cuộn băng thun buộc chặt phía trên vết thương do độc nguyên sinh gây ra trên đùi, tránh việc độc phát tác quá nhanh.

Sau khi chắc chắn vết thương này không sao nữa thì tôi tìm một sợi dây, lấy mũi tên sắt xuyên qua tóc xuống, sau đó dùng nó buộc mái tóc đen dài lại, búi gọn.

Lúc này tôi mới dán hai tấm Bùa Thần hành lên chân, nắm một nắm gạo vào lòng bàn tay. Đẩy cửa sổ ra, nhảy thẳng xuống.

Bùa Thần hành vừa khởi động là cả nóc nhà đều như có tiếng chuông đang reo. Sau đó tôi nghe thấy tiếng A Vân trầm giọng nói: “Cứ anh tới tôi đi thế này, cần gì chứ?”

Tôi thì không nghe thấy gì hết, chỉ cảm thấy dưới chân có gió nổi lên, vù vù lao xuống dưới chân núi Cửu Phong. Lúc đi tới lưng chừng núi, tôi thấy Thanh Chiết đứng trên cây thông già phía xa xa, cúi đầu nhìn tôi.

Trên khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua vẻ thương hại, lại giống như nhìn về phía tòa nhà Vấn Thiên Tông ở xa xa, hơi thương cảm.

Tôi tăng thêm cảnh giác, nắm dao đá chuẩn bị ra tay nhưng lại thấy Thanh Chiết vung tay lên: “Nếu hắn đã đặt tên cho cô, tôi tiễn cô một đoạn vậy.”

Cô ta vung tay lên, tôi chỉ cảm thấy cây thông già đó gần như rụng hết lả, sau đó từng chiếc lá bay về phía tôi, vây quanh người tạo thành một cái áo tơi.

Đển người tôi, tôi chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên màu xanh lá, sau đó cơ thể cứng lại trong chốc lát thì đã đến bên cạnh dòng suối nhỏ kia rồi. Giọng nói của Thanh Chiết truyền tới từ lá thông: “Thông già nồng mùi, có thể giúp cô che giấu hơi thở nửa ngày. Nếu không thành công thì trong vòng nửa ngày, khởi động Bùa Thần hành một lần nữa, lá rụng về cội, chiếc áo tơi lá thông này sẽ đưa cô về bên dưới gốc cây của nó”

Hình như giọng nói của Thanh Chiết lại trở nên trong trẻo và lạnh lùng như lúc ban đầu. Mà chiếc áo tơi lá thông này cũng theo đó biến mất. Tôi không biết vì sao cô ta tự dưng giúp đỡ tôi, nhưng nếu đã có lợi cho tôi, thì đương nhiên phải nắm bắt. Tôi nhìn dòng suối nhỏ kia, không hề do dự thêm, xé bỏ thần hành phù, nhảy qua nó đi về phía trấn nhỏ. Đúng lúc tôi nhảy qua bờ suối thì giọng nói trầm thấp của Mặc Dạ truyền tới: “Trờ về!”

Tôi ngước mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Mặc Dạ đâu. Tôi vươn tay sờ đóa hồng mại giữa trán, cười khổ: “Tôi nhờ người trông nom A Bảo rồi. Nếu anh thích tôi, tôi cũng thích anh, dù làm chuyện gì chúng ta cũng nên làm cùng nhau, không phải sao?”