Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Bạch Cảnh Trần ở lại Vương phủ.
Vốn y chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho Tuyết Y Nhân, sau đó liền trở về Nhạc Châu.
Nhưng căn bệnh này ngay cả thái y trong cung cũng bó tay, đương nhiên không thể chữa khỏi trong hai ba ngày, Bạch Cảnh Trần cũng rất khó giải quyết.
Mỗi ngày y đều tự mình điều chỉnh liều lượng đơn thuốc, tự mình bốc thuốc, đường từ Vương phủ đến Cửu Bảo đường y đi đến quen luôn.
Ngày hôm nay, vừa ra khỏi Cửu Bảo đường, liền bị người khác lao vào đụng phải eo.
Là một đứa bé chắc tầm mười tuổi.
Khuôn mặt đứa bé nhỏ nhắn, rất xinh đẹp, y phục trên người cũng không tệ, nhưng rách rưới bẩn thỉu, nó ôm lấy eo Bạch Cảnh Trần, nhe răng cười ngu ngơ với mình.
“Ngươi tránh ra.”
Bạch Cảnh Trần vốn là một người tính tình lạnh lùng, y chỉ cảm thấy không thoải mái khi bị một đứa trẻ ôm như vậy, cũng không biết phải bày ra vẻ mặt tử tế như thế nào.
Đứa bé buông tay ra nhưng không nhường đường.
Bạch Cảnh Trần phớt lờ nó, đi vòng qua bên cạnh.
Còn chưa đi được hai bước, đứa bé đã đi theo y, Bạch Cảnh Trần quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn không mấy thông minh của nó.
“Ngươi là ai? Đừng đi theo ta!” Bạch Cảnh Trần cảnh cáo nó.
“Thạch Đầu!” Đứa bé mồm miệng không quá lanh lợi.
“Cái gì?” Bạch Cảnh Trần nghe không hiểu, uy hiếp nó nói, “Ngươi đừng quấn lấy ta.”
Bạch Cảnh Trần tăng tốc độ, muốn thoát khỏi nó.
Nhưng đứa bé này lại không chịu buông tha, không theo kịp liền chạy, còn túm lấy vạt áo của Bạch Cảnh Trần, đi suốt dọc đường theo y, đến tận trước cửa Vương phủ.
“Nhìn thấy không?” Bạch Cảnh Trần chỉ vào lính canh ngoài cửa cảnh cáo nó, “Nếu ngươi còn đi theo ta, bọn họ sẽ đánh đuổi ngươi đi! Ngươi mau đi đi, tìm cha mẹ ngươi ấy!”
Đứa bé cười ha ha không ngừng.
Cũng không biết nó đang vui cái gì.
Bạch Cảnh Trần lười để ý nó, một mình đi vào phủ.
“Đứa bé này chắc là không tìm được nhà, các ngươi tìm giúp nó đi!”
Bạch Cảnh Trần vội vàng phất tay, nói với lính canh cửa.
Lính canh cửa chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì sất, cũng không muốn nghe lệnh của y, định cự tuyệt thì y đã biến mất dạng.
Lúc bước vào, Bạch Cảnh Trần còn quay đầu lại nhìn.
Không hiểu sao, y tựa như nhìn thấy có một bóng người nấp ở góc phố.
Bạch Cảnh Trần không nhìn thấy rõ, nhưng có lẽ là một người đàn ông.
Chẳng trách đoạn đường này luôn cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm.
Có lẽ là ảo giác.
Nhưng y thường cùng Thái Tuế vào trong núi, trực giác chưa bao giờ sai cả.
Tỳ nữ Vũ Yến lại đến, mấy ngày nay nàng thường nói chuyện phiếm cùng Bạch Cảnh Trần.
Bởi vì nàng đã làm theo lời Bạch Cảnh Trần nói, uống táo đỏ ngân quy đường, lại mỗi ngày dùng bình nước ấm giữ ấm bụng, lần này có kinh nguyệt cũng không thấy bị đau nữa!
“Xấu xí, sao ngươi đi lâu thế?”
“Ngươi mới xấu xí.”
Bạch Cảnh Trần không muốn nghe mấy chữ này.
“Úi chà, ngươi còn biết không vui cơ đấy.” Vũ Yến đi theo y vào nhà, “Dù sao bọn họ cũng lén lút gọi ngươi như vậy.”
Người trong Vương phủ không chấp nhận Bạch Cảnh Trần, lén lút giễu cợt y, cũng chưa từng chủ động bắt chuyện với y.
Y gần như bị cô lập ở trong Vương phủ.
Bạch Cảnh Trần không nói.
Kệ đi, dù sao y cũng đã quen rồi.
Vũ Yến tuy rằng ngoài miệng gọi như vậy, nhưng trong lòng thực sự rất cảm kích, nếu không tháng nào nàng cũng phải đau đến chết đi sống lại rồi.
Vả lại thiếu niên này có xấu một chút, nhưng Vũ Yến thích tìm y chơi, nói chuyện phiếm.
Nàng luôn cảm thấy, Bạch Cảnh Trần khác với những gia đinh, thuộc hạ của Vương gia.
Trên người luôn mang một cảm giác gần gũi, dù mặt mày y ngày nào cũng ủ dột nhưng giản dị, tự nhiên.
Ở cùng với y rất thoải mái.
Vũ Yến thấy y lại bắt đầu mày mò thuốc, một người tuy gọn nhưng khá bận rộn.
“Xấu xí, ta giúp ngươi nhé?”
“Đa tạ, không cần.”
Vũ Yến mặt nóng dán mông lạnh, tên xấu xí này tính khí còn không nhỏ, ngoại trừ Vương gia ra thì căn bản không thèm để người khác vào trong lòng, tức giận muốn bỏ đi.
Đúng lúc đó lính canh cửa bế một đứa bé bước vào.
“Này! Quỷ xấu xí! Ngươi đang tìm phiền toái cho ta à? Thằng nhóc này là một đồ ngốc! Hỏi nhà nó ở đâu, cha mẹ tên là gì cũng không biết, ngươi tự đi mà tìm cho nó đi!”
Lính cảnh cửa ném người xuống.
Đứa bé ngốc này nhìn thấy Bạch Cảnh Trần, ánh mắt sáng lên, đi tới nắm lấy góc áo của y, cười ngốc nghếch.
Bạch Cảnh Trần cau mày.
Ngược lại là người đầu tiên thân thiết với mình như vậy.
Cũng chỉ có kẻ đần độn mới nguyện ý thân thiết với mình ư?
“Vũ Yến cô nương.” Bạch Cảnh Trần gọi nàng lại, “Nếu ngươi muốn giúp thì giúp ta tắm rửa cho nó đi.”
“Cái gì!? Dựa vào đâu chứ? Liên quan gì đến ta?”
Vũ Yến chống nạnh, nàng cũng không phải chuyên tắm rửa cho người khác!
“Nó là ai thế?”
“Có lẽ là một tên ngốc bị lạc.”
Vũ Yến không tình nguyện.
“Chờ đã, ngươi muốn giữ nó ở lại? Vương gia sẽ không đồng ý! Hơn nữa, nó sẽ ở đâu? Ta cũng không có quyền hạn thu nhận nó!”
Bạch Cảnh Trần suy nghĩ một lúc, cũng không biết xử trí nó như thế nào.
“Ở lại đây cùng với ta đi, tên ngốc này ở bên ngoài không an toàn, rất đáng thương, ta nhìn khung xương của nó cùng lắm là mới mười tuổi.”
Vũ Yến có chút cảm động, nổi lên tình thương của một phụ nữ.
Nhưng lại nghe thấy Bạch Cảnh Trần bồi thêm một câu.
“Nói thật, ta còn chưa từng chữa cho kẻ ngốc đâu…”
Nhìn y xoa xoa tay, hóa ra y muốn dùng tên ngốc này làm chuột thí nghiệm!
Vũ Yến đẩy đứa bé một cái.
“Đi thôi, tắm rửa sạch sẽ làm dược nhân cho người ta!”
Vũ Yến oán niệm, cái ổ này là gì thế, một tên xấu xí, một con dã thú, bây giờ hay rồi, tới thêm một kẻ ngốc nữa!
“Nghe nói kẻ ngốc và dã thú là đơn thuần nhất, sinh ra đã biết gần gũi người tốt…” Vũ Yến lẩm bẩm: “Tên xấu xí kia là người tốt sao?”
Bạch Cảnh Trần chuyên tâm phối thuốc của mình, mới vừa sắc xong, thị nữ Vân Mi ở chủ viện đã tới lấy.
“Ta tự mình đưa đến cho!”
“Hả, không cần.”
Vân Mi từ chối, đi rất nhanh.
Khoảng thời gian này đều là Vân Mi đến lấy thuốc, có lời gì cũng là nàng tới truyền.
Bạch Cảnh Trần nghĩ muốn vọng, văn, vấn, thiết* để nắm được tình trạng hiện tại của Tuyết Y Nhân, nghĩ một lúc cũng đi qua.
(*) Vọng, văn, vấn, thiết; tứ chẩn: bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. Gọi là “tứ chẩn”.
Đến cửa chính viện, y nhìn thấy Quân Nguyên Thần cũng ở đây, do dự không biết nên vào hay là không.
“Thế nào?”
Quân Nguyên Thần hỏi Vân Mi, trong tay nàng cầm một cây kim bạc đang cắm vào bát thuốc thử độc.
“Hồi bẩm điện hạ, không có độc ạ.”
Tuyết Y Nhân khó hiểu nói: “Điện hạ, sao chàng lại cẩn thận như vậy?”
Quân Nguyên Thần nhàn nhạt đáp: “Đồ nàng muốn ăn, ta không yên tâm, nhất là thuốc.”
Trong lòng Bạch Cảnh Trần lạnh lẽo, không khỏi rùng mình.
Hắn lo lắng Tuyết Y Nhân uống nhầm thuốc? Hay là sợ mình hạ độc?
Tuyết Y Nhân cho là Quân Nguyên Thần lo lắng quá mức, đắm chìm trong sự sủng ái.
“Làm sao có thể chứ? Cảnh Trần tốt bụng tỉ mỉ, thuốc sao có thể sai được? Điện hạ, chàng quan tâm thiếp như vậy, thiếp rất vui…”
“Y Nhân, trước kia ta từng chịu thua thiệt như vậy rồi, mới dẫn đến tật ở chân. Đại phu cứu người nhưng cũng là người thuận tiện hại người nhất. Bất kể ai chữa trị cho nàng cũng phải cẩn thận, huống chi Cảnh Trần….Y mồ côi lớn lên, tâm địa như thế nào ai biết? Sau này bước vào cửa, nàng cũng phải kiểm tra cẩn thận.”
….Hóa ra hắn nhìn nhận mình như vậy.
Ở trong mắt hắn, nghề chữa bệnh cứu người, lại thậm tệ như vậy?
Tâm địa của mình, hắn còn không hiểu sao?
Nếu là người khác, Bạch Cảnh Trần đã sớm không thèm quan tâm rồi.
Nhưng hết lần này đến lần khác là hắn.
Cho nên mới nói, người thân cận nhất là người tổn thương ngươi đau nhất.
Bạch Cảnh Trần mặt không biểu tình bước vào.
Quân Nguyên Thần nhìn thấy y, sắc mặt thoáng thay đổi, hắn biết những lời vừa rồi, Bạch Cảnh Trần đã nghe thấy hết.