Xấu Y

Chương 16: Đến chết cũng không đổi




Editor: Tiểu Vũ – Beta: Linh Nhi

***

Quân Nguyên Thần vẫn coi như tự nhiên, Tuyết Y Nhân ngược lại có chút hổ thẹn.

“Cảnh Trần… Ngươi đừng để bụng.” Nàng hiền lành nói, “Điện hạ có hơi chuyện bé xé ra to, nhưng cũng là do lo lắng thân thể ta, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.”

“Ừm.”

Bạch Cảnh Trần gật gật đầu.

Y không nghĩ nhiều, cũng không cần nghĩ nhiều.

Quân Nguyên Thần quả thực là một người hoàn toàn khác rồi, có lẽ tình cảm ở Nhạc Châu, với hắn mà nói, thật sự không tính là gì đi.

Đúng vậy, yêu ghét của một người sao mà giấu diếm được?

Ánh mắt hắn nhìn Tuyết Y Nhân, vừa quan tâm vừa dịu dàng, đối với mình, đến cả một cái nhìn thẳng cũng không liếc qua.

Có lẽ người như y đáng đời như này.

Y chỉ là có một chút xíu hâm mộ Tuyết Y Nhân.

Nếu như có một phần vạn ưu điểm của nàng đã mãn nguyện rồi.

Bạch Cảnh Trần trầm mặc bắt mạch cho Tuyết Y Nhân, lại không nói lời thừa nữa, thật giống như y nói nhiều thêm một câu, sẽ chỉ chọc cho người ta chán ghét, ít nhất y có thể học được điềm đạm một chút giống như Tuyết Y Nhân, thì Quân Nguyên Thần có thể thay đổi cái nhìn với y một chút?

Nói không chừng hắn thay đổi chủ ý, sẽ giữ mình lại thêm mấy ngày.

Cuối cùng Bạch Cảnh Trần dặn dò Vân Mi, phương pháp mỗi ngày lấy dược liệu hun đốt.

“Qua một thời gian nữa sẽ khỏi hoàn toàn.”

Tuyết Y Nhân mặt mày rạng rỡ.

“Tốt quá rồi! Cảnh Trần, đa tạ ngươi hết lòng chữa trị cho ta, ta không biết báo đáp ngươi thế nào.” Tuyết Y Nhân nói, “Vậy sau này ngươi ở lại Vương phủ thì sao, làm phụ tá của Vương gia đi! Ta nhất định xin điện hạ hậu đãi ngươi!”

Quân Nguyên Thần ở bên cạnh nặng nề đặt ly trà xuống.

Bạch Cảnh Trần nhìn hắn một cái.

Y hiểu rồi.

Đầu lưỡi Bạch Cảnh Trần có chút mặn chát, y cũng không phải là người dây dưa đến chết không buông, không cần người khác trở mặt mở miệng đuổi y đi.

“Tuyết tỷ tỷ.” Bạch Cảnh Trần hạ tầm mắt nói, “Ta hôm nay đến cũng là để bái biệt.”

Tuyết Y Nhân kinh ngạc.

Ngay cả Quân Nguyên Thần cũng ngưng trệ một chút, nhẹ nhàng đậy nắp trà lên.

Tuyết Y Nhân ngạc nhiên nói: “Cảnh Trần, lời của Vương gia ngươi cũng đừng để trong lòng, Kinh thành chính là đất thị phi, lòng người không chân thành, thực sự không được, ta thay ngài ấy xin lỗi ngươi, ngươi đừng trách ngài ấy.”

Bạch Cảnh Trần lắc lắc đầu.

“Ta không trách hắn.”

“Vậy sao ngươi lại nói muốn đi chứ?” Tuyết Y Nhân ân cần hỏi thăm, “Có phải là không quen thời tiết? Đồ ăn Vương phủ Kinh thành không hợp khẩu vị? Hay là còn có điều khó xử khác?”

“Đều không phải.”

Bạch Cảnh Trần phủ nhận.

Y đến Kinh thành chỉ là hoàn thành tâm nguyện và không cam lòng của bản thân.

Bây giờ mặc dù lòng tràn đầy thất vọng, kết cục ảm đạm, nhưng y không mặt dày mày dạn được.

Coi như… coi như gặp gỡ ở Dược Hương cốc Nhạc Châu, là một giấc mộng mà thôi! Cũng không cần thiết ở lại, ngày ngày bị người khác khinh thường.

Tuyết Y Nhân vẫn muốn giữ y lại: “Nếu như đều không phải, vậy rốt cuộc ngươi có lý do gì, đều có thể nói với ta…”

“Y Nhân.” Quân Nguyên Thần ngắt lời nàng, “Y muốn đi thì để cho y đi đi.”

“Nhưng…”

“Kinh thành Hạnh Lâm hàng trăm hàng ngàn người tài giỏi, Vương phủ cũng không thiếu một đại phu.” Quân Nguyên Thần cao giọng nói, “Người đâu, đi lấy một vạn lượng ngân phiếu!”

Quản gia rất có mắt nhìn, nhanh chóng lấy đến một chồng ngân phiếu, đưa tới trước mặt Bạch Cảnh Trần.

“Lần trước ngươi chê một ngàn lượng ít, vậy một vạn lượng đủ rồi chứ? Có thể bồi thường đền đáp ân tình của ngươi không?

Trên mặt Quân Nguyên Thần lộ vẻ cười, nhưng Bạch Cảnh Trần cảm thấy nụ cười này là cười lạnh, là kiểu cười cao cao tại thượng.

“Ta không cần.”

Bạch Cảnh Trần xoay qua một bên.

Quản gia nhìn về phía Quân Nguyên Thần, nghe hắn hạ lệnh thế nào.

Phải nói Vương gia cũng thật là không tiếc….đây là một vạn lượng đó!

Quân Nguyên Thần ra hiệu, quản gia nhét ngân phiếu cho y.

“Được rồi, hai chúng ta rạch ròi, ta cũng không mắc nợ ngươi nữa. Số tiền này ở nơi Nhạc Châu kia, chắc cũng đủ để xài cả đời.”

“Vốn dĩ ngươi không nợ gì cả.” Bạch Cảnh Trần lúng túng, “Là ta lòng tham không đáy.”

Nhưng cái y tham không phải là tiền tài, là thứ khác.

Đáng tiếc Quân Nguyên Thần không hiểu.

Hoặc là hắn hiểu, chỉ là xem thường.

Bạch Cảnh Trần vứt ngân phiếu xuống, đi ra ngoài, nói là đi nhưng bước chân còn nhanh hơn chạy trốn.

Ở hành lang y đụng phải một người, chỉ là y không có tâm tư nhìn xem là người nào. Nam tử này cũng đi viện chính.

“Bái kiến Thụy Vương gia.” Nam tử chuyển hướng Tuyết Y Nhân, “Muội muội.”

Quân Nguyên Thần nhìn về hướng Bạch Cảnh Trần biến mất, sắc mặt ngưng trệ.

“Ừm.”

Thuộc hạ đúng lúc tới tìm hắn, khom mình hành lễ, “Vương gia.”

Hắn phất phất tay áo đứng dậy.

“Huynh muội hai người các ngươi nói chút chuyện riêng đi.”

Tuyết Y Nhân thấy Vương gia đi rồi, không chịu nổi mất mát.

Vương gia luôn thế này, ở bên cạnh nàng không lâu.

Sao cứ đụng đến Bạch Cảnh Trần, bộ dạng Vương gia đều là chồng chất tâm sự?

Mặc dù trong miệng hắn giống như khách khí lại xa lánh, nhưng luôn cảm thấy, giữa hai người có điều khác thường.

Đặc biệt là Bạch Cảnh Trần.

Ánh mắt y nhìn về phía Vương gia, nồng nhiệt như vậy, lại đau thương như vậy.

Trong lòng Tuyết Y Nhân sinh ra một ý nghĩ không tốt.

“Muội muội! Y Nhân!”

“Ừm? Ca ca, huynh đến rồi.”

Tuyết Y Nhân uống một hớp trà Tuyết Sơn, tỉnh táo lại.

“Người vừa nãy chạy ra ngoài là ai vậy?” Nam tử nhìn như thuận miệng hỏi.

Tuyết Thành Lĩnh và Tuyết Y Nhân có ba phần giống nhau, nhưng mắt hắn tròn, khoảng cách hai mắt lại gần, nhìn có vẻ như luôn ngó trái ngó phải.

“Là phụ tá mới tới của Vương phủ, y thuật siêu việt, bệnh dữ của muội đây thái y đều bó tay, trong một thời gian ngắn y đã giúp muội trị khỏi rồi!”

Tuyết Thành Lĩnh gật đầu đáp lời: “Thần kỳ như vậy? Nhìn tuổi tác có vẻ không lớn nhỉ…”

Tuyết Y Nhân nghe khẩu khí của hắn, nghĩ đến những chuyện trước kia của hắn, nổi lên cảnh giác.

“Ca ca, huynh đang nghĩ gì thế? Y là người của Vương phủ, huynh tuyệt đối đừng xằng bậy.”

“Không có, ta có thể nghĩ gì chứ?” Tuyết Thành Lĩnh không thừa nhận, “Hôm nay ta… hôm nay chỉ là đúng lúc đi qua Vương phủ, liền muốn đến thăm muội.”

“Không phải thuận tiện.” Tuyết Y Nhân nghĩ một chút cũng không có khả năng lắm, “Do huynh chưa nhìn rõ mặt của y, nên huynh mới nổi lên tâm địa với y.”

“Vậy sao? Vậy đáng tiếc quá.”

Tuyết Thành Lĩnh cảm khái một câu.

Hắn vừa nãy chỉ nhìn được bóng lưng, dáng vẻ mảnh mai thon thả, đè dưới thân chắc chắn là nhỏ nhắn yếu đuối, nếu như không nhìn mặt, đúng là dáng vẻ mình thích nhất…

Quân Nguyên Thần đến một viện của Vương phủ, viện tử này cất giấu mấy gian sách, cũng là vị trí thư phòng của Quân Nguyên Thần, người ngoài bình thường không vào được.

“Hoàng huynh.”

“Nguyên Thần.” Người áo choàng đỏ lần trước đi thẳng vào vấn đề, “Mấy ngày này ta tìm đọc sách cổ của người Sở trước đây, trong lúc vô tình biết được một thứ.”

“Cái gì?”

“Bất du.” (không thay đổi)

Quân Nguyên Thần không hiểu, từ trước đến này hắn chưa từng nghe tên gọi này.

Người áo choàng đỏ cười nói, “Là một loại dược. Ban đầu, món đồ này là của một số người bẩn thỉu trong Sở quán thanh lâu, dùng để khống chế nữ tử không nghe lời, chỉ cần dùng dược này, liệt nữ trinh khiết cũng không cách nào chống cự. Sau này, có người cải tạo, loại trừ dược tính kích tình bên trong, mới làm ra thứ gọi là ‘Bất du’, dùng để bồi dưỡng tử sĩ tâm phúc, một khi sử dụng, không những không có cửa giải độc, chỉ có thể nói gì nghe nấy, đến chết cũng không đổi.”

“Có vật này?”

Quân Nguyên Thần nhíu mày, xem ra chính là đồ vật khiến người ta không rét mà run.

“Vô cùng chính xác.” Người áo choàng đỏ cười nói, “Thần dược ‘Bất du’ này, tuy nói là có chút thâm độc đê tiện, nhưng nếu thật sự chiếm được thì sẽ có tác dụng cực lớn với ta và đệ.”

“Lời đồn mà thôi, cho dù ngày trước có, phần lớn cũng đã thất truyền rồi.”

Người áo choàng đỏ nói, “Quả thực, sớm đã biến mất trăm năm, nhưng nếu đã từng tồn tại, vậy tất nhiên cũng có thể phục chế. Ta chính là đến nhờ đệ giải quyết việc này!”

“Đệ đi đâu tìm?”

“Nguyên Thần, đệ quên rồi?” Người áo choàng đỏ vỗ vỗ vai hắn nói, “Hiện nay chỉ có một vị, cực kỳ nghiên cứu tìm tòi với đồ vật hiếm lạ cổ quái, vị ẩn sĩ không ra đó…”

“Biển Thập Tứ!” Quân Nguyên Thần bật thốt lên.

“Đúng vậy!”

Quân Nguyên Thần lắc lắc đầu nói: “Ông ấy không nhất định có, cho dù có, cũng sẽ không nói.”

“Nguyên Thần, đệ để ta nói đệ có gì tốt, xa tận chân trời, gần ngay trước mặt. Đồ nhi kia của ông ấy, không chừng có nghe nói, thậm chí đã được Biển Thập Tứ chân truyền!”

“Bạch Cảnh Trần…”

Đồng tử Quân Nguyên Thần co lại một chút.