Editor: Tiểu Vũ – Beta: Linh Nhi
***
Thấy Quân Nguyên Thần trầm ngâm hồi lâu, lại không đáp lời, người áo choàng đỏ hỏi hắn.
“Thế nào?”
“Không ổn.”
Quân Nguyên Thần khẽ lắc đầu.
“Tại sao?” Người áo choàng đỏ khuyên hắn nói, “Biển Thập Tứ và cha ông chúng ta giao tình rất sâu, chắc chắn ông ta từng nghiên cứu văn hiến của người Sở! Theo tính khí của ông ta không thể không có hứng thú với loại thần dược này. Nói tới, chúng ta cũng được tính là hậu nhân Sở thị, nhận lại di bảo của chính mình, phát huy nó là sai sao?”
Tiên hoàng hậu Thẩm Ngọc chính là tộc trưởng Sở thị tiền triều, bọn hắn kế thừa huyết mạch người Sở cũng là sự thật.
Quân Nguyên Thần cũng biết những thứ này, chỉ là… Hắn chỉ là không muốn quá dây dưa với Bạch Cảnh Trần.
Bản thân không muốn gặp lại y là một lý do. Cái chính là, hắn thà rằng Bạch Cảnh Trần quay về Dược Hương cốc, từ đây không bước vào hồng trần tục thế nữa, cuốn vào quyền mưu đấu tranh, thay bản thân, cũng là thay y lưu giữ một phần thuần phác kia.
Coi như chính mình không từ thủ đoạn làm chuyện ác, còn dư lại lương tri đi.
“Y đã từ biệt ta, sẽ lập tức trở về Nhạc Châu.”
“Cái này có khó gì?” Người áo choàng đỏ nóng vội, “Y muốn đi, đệ giữ y lại là được! Đe dọa dụ dỗ, chỉ cần có thể cạy được miệng của y là được! Nếu thật sự không được, thì dùng hình! Ta không tin 108 hình phạt Hắc Thủy Uyên, y có thể có mạng sống sót được…”
“Không thể!”
Sắc mặt Quân Nguyên Thần bỗng nhiên trầm xuống, lớn tiếng cắt ngang.
Người áo choàng đỏ ngạc nhiên, thấy vẻ mặt hắn khác thường, càng là hiếm thấy nổi cơn tức giận.
Người áo choàng đỏ hiểu, Quân Nguyên Thần cũng không phải hạng người do dự thiếu quyết đoán gì.
“Nguyên Thần, đệ không đồng ý, là bởi vì đệ đối với y…” Người áo choàng đỏ cười, “Nếu đã như vậy, vậy không phải càng dễ làm sao?”
Quân Nguyên Thần thu lại ý giận, hồi phục thần sắc.
“Hoàng huynh nói đùa rồi, ta là thấy huynh không hiểu rõ tính tình của Bạch Cảnh Trần.
“Ồ?”
Quân Nguyên Thần giải thích: “Hoàng huynh chớ xem thường y đến từ địa phương nhỏ, tính cách vừa ngang bướng vừa quái dị, nếu y không muốn nói, bức cung là không thể nào.”
Người áo choàng đỏ vẫn hoài nghi, phản ứng kịch liệt này của Quân Nguyên Thần, lại không thể giải thích rõ được.
Hắn hơi suy nghĩ, lại tiếp tục thăm dò.
“Nếu đã như thế, vậy giao người cho ta đi, kiểu gì ta cũng có biện pháp khiến y mở miệng!
Quân Nguyên Thần biết thủ đoạn của hắn, cự tuyệt.
“Vậy thì không cần, ta thử xem đi.”
“Ha ha! Vậy thì xin nhờ Nguyên Thần đệ.” Người áo choàng hiểu rõ trong lòng, “Ta biết, dựa vào phong thái mị lực của đệ, làm sao mà không đối phó được thiếu niên nhỏ nhoi kia chứ?”
Quân Nguyên Thần nở nụ cười nhàn nhạt, người áo choàng đỏ hiển nhiên không nhìn ra trong lòng hắn nổi lên ý giận.
Người áo choàng đỏ chỉ tay năm ngón với hắn, còn ở bên cạnh lợi dụng, hắn nhịn nhiều năm như vậy rồi, cũng không phải chỉ có lần này.
Nhưng bị nhìn ra được tình nghĩa hắn đối với Bạch Cảnh Trần, khiến hắn thấy thẹn…
Đúng vậy, hắn thừa nhận hắn có chút tình cảm khác với Bạch Cảnh Trần.
Nhưng đây là chuyện không để lộ ra ngoài, làm cho hắn thấy xấu hổ.
….
Tạp ốc hậu viện.
Bạch Cảnh Trần nhìn chằm chằm đứa ngốc được nhặt về, tên ngốc nhận lấy thuốc của y, uống ừng ực đến vui vẻ, uống xong còn cười ngây ngô liếm mép, cười không ngừng, giống như thứ uống vào không phải thuốc đắng đứt ruột mà là nước hòa mật ong.
“Ngươi nói nó ngốc thật hay giả ngốc?”
Bạch Cảnh Trần lẩm bẩm một mình, nhưng Vũ Yến ở bên cạnh lại tiếp lời.
“Đã ngốc thành cái dạng này rồi, còn có thể là người bình thường à?”
Bạch Cảnh Trần cũng không hiểu.
“Mạch tượng của hắn bình thường, đầu không có vết thương, rõ ràng cũng chưa từng bị thương, chẳng lẽ hắn từ khi sinh ra đã ngốc rồi?”
Bạch Cảnh Trần không tìm được triệu chứng, không cách nào chẩn đúng bệnh, sầu não.
“Bỏ đi.” Bạch Cảnh Trần từ bỏ, “Thử toàn bộ thuốc một lần rồi nói tiếp.”
“…” Vũ Yến lẩm bẩm, “Thử một lần toàn bộ? Không ngốc cũng có thể uống thành ngốc.”
Bạch Cảnh Trần gọi đứa ngốc: “Em nhỏ, ngươi tên là gì?”
“Thạch Đầu.”
“Vậy cha mẹ ngươi tên gì?”
“Thạch Đầu.”
“Nhà ở đâu?”
“Thạch Đầu.”
Bạch Cảnh Trần xác định, nó không phải đang trả lời.
Nó chỉ biết nói mỗi hai chữ này thôi.
“Chắc chắn nó tên là Thạch Đầu, người khác gọi nhiều nên học theo.” Vũ Yến nói.
Bạch Cảnh Trần đã từ bỏ.
“Nếu ngươi có hứng thú thì giúp nó tìm cha mẹ đi.”
“Liên quan gì đến ta?! Là ngươi nhặt nó về!” Vũ Yến cũng không muốn lo chuyện bao đồng, “Có điều ta có thể để ý một chút cáo thị tìm người trong Kinh thành, cái khác đừng có mơ!”
“Ta phải đi rồi.” Bạch Cảnh Trần trầm giọng nói.
Vũ Yến im lặng, không đồng ý cũng không cự tuyệt.
“Ngươi thật sự phải đi sao?”
Bạch Cảnh Trần thu dọn một chút, ngoài trừ y phục vải thô Vũ Yến vá giúp y, y không còn gì cả.
Cũng không muốn mang đi một cọng cỏ của Vương phủ.
Vũ Yến đuổi theo y hỏi: “Này này! Nếu ngươi muốn đi, thì mang theo tên ngốc này đi cùng đi! Đừng có ném cho ta!”
Bạch Cảnh Trần do dự phút chốc.
Đứa ngốc này nhất thời không tìm được nhà, nhưng nếu y mang đi Nhạc Châu, vậy thì càng cách nhà xa hơn.
“Ngươi đi theo ta không?”
“Thạch Đầu!”
Tên ngốc vô cùng phấn khởi, dù thế nào cũng kéo lấy Bạch Cảnh Trần.
“Được rồi.” Bạch Cảnh Trần dang dang tay “Đem căn bệnh khó chữa này của ngươi làm quà tặng cho sư phụ ta, chắc hẳn ông ấy càng thích thú!”
Vũ Yến rụt cổ một cái, tên ngốc này không biết số phận bản thân sẽ bị hai sư đồ quái dị giày vò thế nào, còn ở đằng kia vui vẻ nữa chứ!
Bạch Cảnh Trần dắt theo Thái Tuế ra cửa, còn tên ngốc, y quyết định đi Cửu Bảo Đường một chuyến nữa, có thể bỏ nó lại là tốt nhất.
Vũ Yến ở phía sau gọi y.
“Bây giờ ngươi đi sao? Trời đã tối rồi!”
Bạch Cảnh Trần không để tâm, đoạn đường này chính là ăn gió nằm sương như vậy mà đến, lần theo dấu sao trời quay về, không bị người khác trông thấy cũng tốt.
“Hay là sáng mai ngươi lại đi đi? Nhìn thời tiết hôm nay, sắp mưa rồi!” Vũ Yến bực mình y không để ý mình, rủa mắng nói, “Bỏ đi, ngươi đi đi, tốt nhất nửa đường đụng phải quỷ!”
Vừa mới mắng xong thì trông thấy có một người đứng ở hành lang.
Vũ Yến nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy quỷ, hoảng hốt lo sợ chuồn đi.
Bạch Cảnh Trần cũng chú ý đến hắn, Quân Nguyên Thần.
Hắn xách theo một bình rượu đang rót vào trong miệng, đi vài bước thì lắc lư mấy cái, sau cùng trực tiếp ngồi bệt xuống lan can.
Bạch Cảnh Trần nhìn thấy hắn, trong lòng vẫn như cũ không nhịn được dâng lên cảm giác khác.
Quân Nguyên Thần dựa ở đó, giống như đã say rồi.
Bạch Cảnh Trần đứng một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, quyết định rời đi.
“Hạ nhân trong phủ hắn nhiều như vậy, còn có Tuyết tỷ tỷ chăm sóc, chẳng đến phiên mình bận tâm lo lắng?”
Lúc đi ngang qua hắn, Quân Nguyên Thần lại cử động một chút, trong miệng nỉ non một tiếng.
Bạch Cảnh Trần nghe thấy, trái tim đã nhảy chậm mất nửa nhịp.
Hắn đang gọi…
Cảnh Trần?
Bạch Cảnh Trần không xác định, có thể là mình đã nghe nhầm rồi.
Y lại bước ra một bước.
“Cảnh Trần…”
Giọng của Quân Nguyên Thần lớn hơn một chút, lần này rõ ràng là…. tên của y.
Bạch Cảnh Trần nhìn quanh bốn phía.
Bình thường Vương phủ có rất nhiều gia đinh hộ vệ tuần tra, hôm nay lại không nhìn thấy một bóng người.
“Cảnh Trần.”
“Ngươi uống say rồi, trở về chỗ Tuyết tỷ tỷ bên kia đi.”
Quân Nguyên Thần đứng lên, liếc mắt về phía Bạch Cảnh Trần, mắt say mơ màng lại tràn đầy u sầu…
Bước chân của Bạch Cảnh Trần giống như bị dính lại, bất kể Quân Nguyên Thần ngoảnh mặt làm ngơ với y như thế nào, chỉ cần một ánh mắt mềm mại như này của hắn, Bạch Cảnh Trần liền đầu hàng.
Lúc này, trong không trung đánh một tia sét, mưa bắt đầu tí tách rơi xuống.
Bạch Cảnh Trần bị khí lạnh xâm nhập, run run một chút, đầu óc tỉnh táo lại.
“Hắn chẳng qua chỉ là uống say rồi, mới hơi ôn hòa với mày, đợi tỉnh lại đoán chừng lại là thờ ơ lạnh nhạt, mày mềm lòng gì chứ? Mày đây là đang hạ thấp bản thân đấy!”
Bạch Cảnh Trần cắn răng, nhanh chóng chạy đi.
“Cảnh Trần! Ngươi đừng đi!”
Quân Nguyên Thần đứng lên, ở sau lưng gọi y.