Xấu Y

Chương 21: Sở thích biến thái




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Toàn bộ bàn tay của Tuyết Thành Lĩnh gần như chui vào bên trong đồ lót của mình.

Bạch Cảnh Trần càng ngày càng cảm thấy không đúng, y giơ chân lên, khuỵu gối đánh thẳng vào bụng Tuyết Thành Lĩnh.

Tuyết Thành Lĩnh kêu lên một tiếng, mới dừng móng vuốt hắn lại.

“Ngươi đá ta làm gì?”

Tuyết Thành Lĩnh ngược lại không chút tức giận, ánh mắt ngập tràn hưng phấn.

“Trong lòng ngươi biết rõ.”

“Cảnh Trần, Cảnh Trần.” Hắn dính sát lại giống như chó săn vậy, “Ngươi chưa từng thân mật với nam nhân phải không?”

“Liên quan rắm gì đến ngươi?”

Bạch Cảnh Trần thấy hắn bị tinh trùng thượng não rồi, nên mới hỏi thẳng vấn đề này như vậy.

“Nhất định là chưa, nhất định là chưa, mới có làn da mịm màng mềm mại, hương thơm quyến rũ trinh nguyên như vậy…Cảnh Trần, ngươi để ta sờ một cái nữa đi….”

Hắn một tiếng “Cảnh Trần” hai tiếng “Cảnh Trần”, khiến y nổi cả gai lưng.

Loại người gì thế này?

“Nếu ngươi có bệnh, ta có thể châm cho ngươi mấy kim.”

Bạch Cảnh Trần lạnh mặt cảnh cáo hắn.

Tuyết Thành Lĩnh không những không nao núng, ngược lại còn được đà nhào lên, giống như bị quỷ ám, khơi dậy lửa dục vọng.

“Xin lỗi, Cảnh Trần, ta biết chúng ta vừa mới quen biết, ta không nên nhiệt tình với ngươi như vậy, nhưng không trách ta được, ngươi quá mê người…”

Bạch Cảnh Trần cuối cùng cũng hiểu ra.

Tuyết Thành Lĩnh là một tên biến thái.

Hơn nữa còn biến thái một cách chân chân thật thật.

Hắn không thể kiểm soát được tâm trí và cơ thể của mình, rơi vào trạng thái điên cuồng, dùng ánh mắt trắng trợn la liếm cơ thể của Bạch Cảnh Trần.

“Cảnh Trần, ngươi cho ta đi, ngươi đi theo ta, sau này không phải làm người hầu trong Vương phủ nữa. Ngươi biết ta không? Cha ta là Bình Nam Đại tướng quân, hiện giờ ta cũng nắm chức vụ quan trọng trong quân…”

“Ngươi là ai liên quan rắm gì đến ta?”

Bạch Cảnh Trần chưa từng gặp tên bệnh nào ma chướng như thế.

“Ngươi…… Ngươi phải bồi thường cho ta.” Tuyết Thành Lĩnh nhào tới ôm lấy Bạch Cảnh Trần, “Cảnh Trần, ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, vậy thì tự mình bồi thường cho ta đi, được không?”

Bạch Cảnh Trần đột nhiên nhớ ra.

Ngày hôm đó, Thạch Đầu đột nhiên lao ra, dính vào người Bạch Cảnh Trần, giống như đang trốn ai đó.

Bóng người theo bọn họ đến tận Vương phủ, chính là Tuyết Thành Lĩnh!

Xem ra tên điên này là một kẻ phạm tội thường xuyên.

Chuyên chọn mấy bé trai trẻ tuổi xuống tay.

Thạch Đầu quá nửa bởi vì ngốc, bị hắn xem là con mồi.

“Cút ngay!”

Bạch Cảnh Trần không chịu nổi, đẩy hắn ra, tát thẳng vào mặt hắn.

Lực mạch đến mức Tuyết Thành Lĩnh nghiêng đầu che mặt, hai mắt đỏ cả lên.

Sau đó hắn lại có thể trưng vẻ mặt…… Có một tia vui sướng?

“Ngươi……” Bạch Cảnh Trần không biết phải mắng hắn như thế nào.

“Không sao…… Cảnh Trần. Ngươi có thể đánh ta, ta rất vui, nào, tiếp tục đi, Cảnh Trần, ngươi tiếp tục đánh ta đi…”

Tuyết Thành Lĩnh nắm lấy cổ tay Bạch Cảnh Trần cầu xin, giống như một con đỉa không thể rũ đi được.

Bạch Cảnh Trần cảm thấy ghê tởm.

“Ngươi có biết nơi này là đâu không?!”

“Vương phủ?” Tuyết Thành Lĩnh vẻ mặt điên cuồng nói, “Vương phủ thì làm sao? Thụy vương gia là muội phu của ta, cho dù ta yêu cầu hắn tặng ngươi cho ta, hắn cũng sẽ không từ chối, hắn kiêng kỵ cha ta. Ngươi ở bên ta, ta nhất định đảm bảo ngươi vinh hoa phú quý, chúng ta tiếp tục chơi trò chơi cực lạc này….Cầu xin ngươi, ngươi đánh ta, mắng ta đều được……”

Tuyết Thành Lĩnh vừa nói vừa quỳ xuống ôm lấy đùi Bạch Cảnh Trần.

“Nếu hắn mà biết, hắn sẽ xé nát đồ đê tiện ngươi!”

Bạch Cảnh Trần hung tợn cảnh cáo hắn.

“Hử?” Tuyết Thành Lĩnh nhạy cảm, “Cảnh Trần, ý ngươi là…… Ngươi là của Quân Nguyên Thần? Hắn từng chạm vào ngươi? Hắn muốn ngươi?”

Tuyết Thành Lĩnh mặt đầy thương tiếc, Bạch Cảnh Trần cảm giác mình như đang bị rắn độc nhìn.

“Cút!”

Bạch Cảnh Trần nghĩ, mình và Quân Nguyên Thần không có loại quan hệ kia, cho dù có, Quân Nguyên Thần cũng sẽ không thừa nhận với người ngoài.

Y biến tức giận thành sức lực, đá vào ngực Tuyết Thành Lĩnh.

Tuyết Thành Lĩnh đau đớn rên rỉ, che ngực, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ thỏa mãn.

“Đúng, chính là như vậy, càng mạnh càng tốt, ta càng vui vẻ……” Tuyết Thành Lĩnh nằm bò trên đất nói, “Cảnh Trần, ngươi theo ta đi…… Không, ta làm người hầu cho ngươi, ngươi làm chủ tử, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi……”

Vừa nói, hắn còn dùng mặt và miệng dán vào giày Bạch Cảnh Trần.

Bạch Cảnh Trần không muốn bị cái miệng bẩn thỉu của hắn chạm vào, lùi lại mấy bước.

Tuyết Thành Lĩnh còn muốn đuổi theo, đột nhiên chính giữa xuất hiện một con vật lớn màu bạc, dã thú bên người Bạch Cảnh Trần!

“Thái Tuế!”

Ngày thường Bạch Cảnh Trần cũng không quản được con mèo lớn này, nó không biết từ đâu nhảy ra.

“Cắn chết hắn!”

Tuyết Thành Lĩnh khơi dậy bản tính hoang dã trong lòng Bạch Cảnh Trần, y hận không thể tự tay chém hắn mấy đao.

So với sở thích biến thái của mình, Tuyết Thành Lĩnh coi trọng mạng mình hơn, nhìn thấy con dã thú lao về phía mình với tốc độ đáng sợ, hắn vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, dùng tay chặn miệng rộng con dã thú.

“A!”

Hắn hét lên đau đớn, Thái Tuế cắn một cái xuống cánh tay hắn.

Nếu không có bàn tay kịp thời ngăn lại, giờ cổ họng của hắn đã bị cắt đứt rồi.

Tuyết Thành Lĩnh nhắm thẳng nắm đấm vào đầu Thái Tuế, nhưng con linh miêu này nổi tiếng linh hoạt, lông của nó còn không đụng tới được nói gì đầu.

Thái Tuế xoay đầu, há miệng hướng về phía cổ Tuyết Thành Lĩnh, đây là bản năng của dã thú, một đòn giết chết con mồi.

Tuyết Thành Lĩnh không kịp tránh, trong khoảnh khắc sinh ra tuyệt vọng.

“A……”

Bốn lỗ máu xuất hiện trên cổ Tuyết Thành Lĩnh.

May là lúc nghìn cân treo sợi tóc Bạch Cảnh Trần hét lên “Thái Tuế dừng lại!” Mới giữ được tính mạng của hắn.

Thái Tuế không đạt được mong muốn, bất đắc dĩ buông ra.

“Người này không ăn được, bẩn hơn cả xác thối trong núi nữa, ăn sẽ bị bệnh!”

Bạch Cảnh Trần gãi cằm nó an ủi.

Sau đó y quay người nói với Tuyết Thành Lĩnh: “Ngươi còn chưa cút mau, nếu để người khác nghe thấy động tĩnh, cha mẹ các ngươi còn cần mặt mũi nữa không?”

Nếu Tuyết Thành Lĩnh không phải là ca ca của Tuyết tỷ tỷ, Bạch Cảnh Trần đã định giết người diệt khẩu rồi.

Tuyết Thành Lĩnh không cam lòng, nhưng không còn cách nào khác, chật vật che cổ, ra khỏi Mộc Hương Thủy Tạ.

“Tuyết tỷ tỷ ôn nhu hiền thục như thế, sao có một ca ca điên cuồng như vậy chứ?”

Bạch Cảnh Trần liếc nhìn mấy giọt máu trên sàn, vô cùng chán ghét đi lấy chậu nước, quỳ xuống đất lau sạch.

“Cảnh Trần, sao ngươi lại tự mình dọn dẹp, nha hoàn ta sai hầu hạ ngươi đâu? Chạy đi đâu lười biếng rồi?”

Nhìn thấy Quân Nguyên Thần đi vào, Bạch Cảnh Trần bỗng nhiên cảm thấy hơi tủi thân, mũi chua xót.

Y dù có lỗ mãng ngang tàn đến đâu, chung quy cũng chỉ là một thiếu niên chưa hiểu sự đời.

Vừa rồi Bạch Cảnh Trần kỳ thực bị hành vi điên cuồng của Tuyết Thành Lĩnh dọa sợ.

Y chưa từng thấy, một khi con người điên lên, hung hãn và dữ tợn hơn dã thú rất nhiều.

“Sao vậy? Sao mặt ngươi trắng bệch thế? Trong nước có máu, ngươi bị thương?”

Lời đến khóe miệng, Bạch Cảnh Trần lại nuốt hết xuống bụng.

Những sự quan tâm này…… Bạch Cảnh Trần cảm thấy quá mức cố tình.

Y không dám nói với Quân Nguyên Thần.

Nói cũng vô dụng, Tuyết Thành Lĩnh và Quân Nguyên Thần có quan hệ thân thích, hắn sẽ thiên vị ai, không cần nghĩ cũng biết.

Huống chi nếu chuyện này bại lộ, Tuyết tỷ tỷ sẽ khó xử, mất hết mặt mũi.