Editor: Tiểu Vũ – Beta: Linh Nhi
***
Viện chính bên kia Vân Mi lén lén lút lút bước nhanh trở về, tay giấu trong tay áo.
Sau khi đóng cửa lại, nàng ta mới lấy bọc giấy nhỏ trong tay ra.
“Tiểu thư.”
“Trở về rồi?” Tuyết Y Nhân vội vàng hỏi, “Thế nào rồi?”
Vân Mi gật đầu nói: “Vâng, dùng chút bạc, tú bà Thanh Liên quán mới chịu cho nô tì. Nói là cho vào rượu sẽ có chút bọt, phải đợi nửa canh giờ, mới có thể không màu không mùi không vị.”
“Vậy… mau lên đi.”
Vân Mi gật đầu đi lấy rượu.
Tuyết Y Nhân mở bọc giấy ra, bên trong là chút thuốc bột màu trắng, nàng lại gần gửi một chút, tuy nhiên không ngửi được mùi vị gì, nhưng vẫn ghét bỏ phẩy phẩy chóp mũi.
Vân Mi đem ra một bình rượu, cầm lấy thuốc bột.
“Tiểu thư, thật sự phải như này sao?”
Tuyết Y Nhân bị hỏi đến bi thương, gật gật đầu, Vân Mi mới đổ thuốc bột vào, hơi lắc lắc bình rượu, bên trong quả nhiên nổi lên chút bọt.
“Từ xưa đến nay, nữ tử phải dựa vào thứ đồ này để chung phòng với lang quân, sợ là chỉ có mình ta, có lẽ thật sự là ta không xứng với điện hạ đi.”
Vân Mi an ủi nàng nói: “Tiểu thư người đừng nói như vậy, người là một người tốt như vậy, gả cho ai cũng đều xứng.”
“Ngươi không cần an ủi ta.” Tuyết Y Nhân bất đắc dĩ nói, “Thì có biện pháp gì chứ? Từ đầu đến cuối Nguyên Thần không muốn chung phòng với ta, bây giờ ta biết lòng chàng ở nơi khác, ta thật sự rất sợ…”
“Chỉ cần điện hạ hiểu được người tốt, sau này tất cả đều sẽ nước chảy thành sông!”
Vân Mi vừa nói vừa đặt bình rượu xuống.
Tuyết Y Nhân bỗng nhiên cảm thấy không ổn.
“Vân Mi, ngươi mang rượu cất vào hầm rượu đi.”
“Tại sao?”
“Điện hạ nhạy cảm đa nghi, đến lúc đó chàng ấy nổi lòng nghi ngờ, nhất định sẽ lạnh nhạt với ta.”
Tuyết Y Nhân đợi trong phòng không gối chiếc, thê lương vô tận.
…
“Cảnh Trần, ngươi có giấu ta chuyện gì không?”
Sau khi Quân Nguyên Thần trở về, truy hỏi vài lần, thấy Bạch Cảnh Trần không đáp, cũng coi như không có gì.
Bạch Cảnh Trần nghĩ thầm, có lẽ hắn…vốn không phải là thật sự quan tâm.
“Vũ Yến!” Quân Nguyên Thần gọi tì nữ bên ngoài, “Ngươi đi lấy một bình rượu ủ lâu năm, còn có, phân phó nhà bếp làm một bàn đồ nhắm, phải cay, tốt nhất là món của Nhạc Châu.”
Sau đó lại quay sang Bạch Cảnh Trần: “Ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, chắc là nhớ hương vị quê nhà rồi chứ?”
Bạch Cảnh Trần cười miễn cưỡng.
Quân Nguyên Thần gọi tới tiệc rượu, tán gẫu với Bạch Cảnh Trần, Bạch Cảnh Trần một hớp xuống bụng, ban ngày bị Tuyết Thành Lĩnh quấy rối đè nén rất nhiều hoảng sợ, buồn bực uống hết chén này đến chén khác, lục phủ ngũ tạng đều được rượu làm ấm.
Quân Nguyên Thần cũng uống không ít.
Hôm nay hắn thay đổi trạng thái bình thường, vậy mà chủ đề đều nói về Bạch Cảnh Trần.
Hỏi y về chuyện y thuật, lại vô tình hay cố ý nhắc tới Biển Thập Tứ, còn hỏi Bạch Cảnh Trần đã từng thấy các loại thuốc kỳ lạ chưa.
“Nguyên Thần.”
Bạch Cảnh Trần ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, y rất mơ màng, cũng bị rượu say đến chóng mặt.
Y cũng mờ mịt không biết mình muốn gì, thái độ với Quân Nguyên Thần cũng mê mang, y giống như ở trong sương mù, không biết đến từ đâu, cũng không thấy rõ nơi nào.
“Ngươi có gì muốn nói không?”
“Chuyện phiếm mà thôi.” Quân Nguyên Thần lấy chén rượu che đậy nói, “Gần đây đọc một chút chuyện kỳ lạ, nghe nói trước đây dân gian có loại thần dược tên “Bất du”, rất thần kỳ.
“Thần kỳ chỗ nào?”
Bạch Cảnh Trần thuận miệng đáp một câu, y chỉ muốn nghe Quân Nguyên Thần nói tiếp.
“Có thể khiến cho người khác theo lệnh mà làm, thề sống chết không đổi.” Quân Nguyên Thần cười hỏi, “Cảnh Trần, ngươi từng nghe qua không?”
“Bất du…”
Bạch Cảnh Trần lẩm bẩm hai chữ này.
“Đúng vậy, sư phụ ngươi y thuật phi thường, có lẽ từng nói với ngươi chứ?”
Quân Nguyên Thần nhìn chăm chú Bạch Cảnh Trần, nắm bắt biến đổi trên mặt y.
Bạch Cảnh Trần lại uống một chén rượu.
“Đây nào phải thần dược, đây là độc dược mà?”
Nếu thật sự có thuốc này, có lẽ bản thân chính là uống nhầm rồi đi.
Nên mới si mê Quân Nguyên Thần như này.
Quyết một lòng với hắn.
“Sao mà thế chứ?” Quân Nguyên Thần cười nói, “Thần dược hay là độc dược, đương nhiên phải xem người dùng thế nào.”
Bạch Cảnh Trần nhìn chằm chằm hắn.
Quân Nguyên Thần bị nhìn chằm chằm có chút quẫn bách, Bạch Cảnh Trần mới nói: “Ngươi giữ ta lại Vương phủ, chính là vì thuốc “Bất du” này sao?”
Quân Nguyên Thần không ngờ rằng y hỏi một cách trực tiếp như vậy.
“Cảnh Trần, ngươi đang hoài nghi dụng tâm của ta sao? Ta cảm thấy chúng ta chung sống với nhau thế này không phải rất tốt sao?”
“Quân Nguyên Thần!”
Bạch Cảnh Trần nặng nề kêu tên hắn.
“Ngươi có thể… đừng xem ta là đồ ngốc được không?!”
Hốc mắt y lập tức đỏ lên, y nói hết một mạch những lời đã cất giữ trong lòng ra.
“Lần đầu gặp gỡ ở Dược Hương cốc là giả, ngươi giữ ta lại cũng là giả!… Nhưng vì sao ngươi lừa ta không dứt khoát lừa gạt đến cùng! Kiên…kiên nhẫn thêm một chút thời gian, đừng sốt ruột như vậy, dụng tâm một chút, ta sẽ tin ngươi đó! Sao mà đến hao phí chút tinh lực lừa ta ngươi cũng không làm được?!”
Đôi mắt Quân Nguyên Thần lại càng ngày càng trầm xuống, bình thường ba bình rượu với hắn đều không thành vấn đề, hôm nay không biết vì sao, trong đầu hỗn loạn một mảnh, vậy mà thật sự giống như say rồi, giọng điệu cũng thoải mái hơn.
“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
“Bởi vì…” Hai giọt lệ của Bạch Cảnh Trần đồng thời trào ra, “Bởi vì lúc ngươi nhìn ta, không có nửa điểm màu sắc! Giống như nhìn một đồ vật!”
Quân Nguyên Thần nhìn y chảy nước mắt, đôi mắt say thờ ơ, giống như không chút động lòng, đợi y khóc xong, lau nước mắt, mới mở miệng.
“Cảnh Trần, ngươi không cảm thấy, một người có thể có chỗ để lợi dụng, đã là may mắn sao?”
Bạch Cảnh Trần khó mà tin được, lời này phát ra từ miệng Quân Nguyên Thần.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Tình yêu luôn xuất phát từ danh tiếng, vẻ đẹp, tiền tài, quyền lực… Không có người nào vô duyên vô cớ yêu một người cả. Đạo lý này từ nhỏ ta đã hiểu rồi, thương yêu của phụ hoàng ta giới hạn trong sự ưu tú của ta, khi ta bị gãy chân, thì không có gì cả.”
“Không phải như vậy!”
Bạch Cảnh Trần lớn tiếng phản bác hắn.
Quân Nguyên Thần trần trụi chất vấn: “Nếu như ta xấu xí, không quyền không tiền, là một ăn mày trên phố, chẳng lẽ ngươi vẫn sẽ thích ta sao?!”
“Ta sẽ!” Bạch Cảnh Thần buột miệng nói.
Quân Nguyên Thần sửng sốt một chút.
Lại cảm thấy hoang đường.
“À, đây chỉ là ngươi tự lừa mình dối người mà thôi.” Ngữ khí Quân Nguyên Thần hoà hoãn nói, “Cảnh Trần, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có loại thuốc ‘Bất du’ này không, ngươi cho ta, ta nhất định sẽ cảm kích ngươi.”
Lồng ngực Bạch Cảnh Trần nóng lên, oán hận nói: “Nếu như ngày nào đó ta có loại thuốc ‘Bất du’ này, ta nhất định cho ngươi uống!”
“Ngươi thật sự điên rồi sao….”
Cho dù Quân Nguyên Thần động tâm, từ trước đến này cũng đều biết điểm dừng, không giống như y, vậy mà yêu đến cùng như vậy.
Bạch Cảnh Trần còn muốn lên án, đang tiếc cả người y mềm nhũn, không còn nửa phần khí lực.
Bản thân y cũng không thắng được lực rượu, lại uống nhiều, dưới dược tính trực tiếp hôn mê, xụi lơ nằm bò lên bàn.
Quân Nguyên Thần nhìn y đã say ngất đi, ôm y lên giường.
Toàn thân Quân Nguyên Thần khô nóng, lòng cũng nóng nảy, hắn kéo y phục của mình ra cho thoáng khí cũng không ăn thua.
“Cảnh Trần à, ngươi ngốc thật đấy, ngươi vạch trần ta, có gì tốt cho ngươi chứ, ta sao có thể yêu ngươi như ngươi yêu ta? Cho dù vui vẻ là giả, cũng tốt hơn đau khổ thật sự, không phải sao?”
Nói xong, hai mắt của hắn đã bị thú tính chiếm giữ, xé rách y phục của Bạch Cảnh Trần.
Trừ mặt của y, thật ra cơ thể y rất tốt, khung xương không lớn, xem ra còn mang theo gầy yếu của thiếu niên, làn da nhẵn mịn bóng loáng, như là tráng một tầng ánh trắng trên tuyết.
Đôi mắt của Quân Nguyên Thần mất đi tiêu cự, phủ người xuống, cầm tay Bạch Cảnh Trần lên, hai thân thể nóng bỏng quấn quýt đan xen vào với nhau…