“Nơi đó không được… đau.”
Tiết Thanh Lan nói: “Huynh muốn đến kinh thành.”
Lời này không phải nghi vấn, mà là trần thuật ngay thẳng chắc chắn. Văn Hành gật đầu lại hỏi y, “Đệ bỏ mặc Thùy Tinh tông chạy tới, bây giờ chuyện nơi đây xong rồi, cũng nên trở về?”
Tiết Thanh Lan nghe vậy nhíu chặt mày, không hề nghĩ ngợi đã đáp: “Ta đi theo huynh.”
“Đệ cũng không hỏi ta đi làm gì, đã muốn đi theo ta, ngộ nhỡ bảo đệ theo ta đi xông vào đầm rồng hang hổ thì sao?” Văn Hành nhìn chăm chú y, thấp giọng nói, “Lại nói trước đó ở quán trọ không phải chạy rất nhanh hả, sao lần này lại không chạy?”
Tiết Thanh Lan biết chuyện lần trước chắc sẽ bị Văn Hành lấy ra quở trách, cũng không chột dạ sợ hãi mấy. Y không có sức lực này đối với người khác, cứ ỷ vào Văn Hành thương y, nói gần như cố tình gây sự: “Mặc kệ. Ta muốn đi, đầm rồng hang hổ cũng muốn đi.”
Văn Hành suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng, may mà nhịn được, cong ngón tay búng trán y một cái: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng có chơi xấu.”
Tiết Thanh Lan ngẩng đầu lên, giọng nói lại cực khẽ: “Huynh muốn đến cấm cung lấy Thuần Quân kiếm, lẻ loi một mình quá nguy hiểm, ta không thể giúp gì nhiều, dù sao vẫn có thể ở bên cạnh phối hợp với huynh. Chuyện này không giống lần trước, Hành ca, huynh khăng khăng muốn đuổi ta đi, ta cũng nhất định sẽ theo tới.”
Văn Hành đứng rất gần Tiết Thanh Lan, vóc dáng lại cao, chỉ cần hơi cúi đầu đã có thể thấy gõ gương mặt của người trước mặt. Gương mặt kia của Tiết Thanh Lan được người ta cẩn thận trang điểm lại, khuôn mặt mặt mày đều có thay đổi, không nhìn ra được màu da ban đầu, nhưng lại không giấu được quầng thâm mệt mỏi và tơ máu trong mắt. Mục Châu và Thiên Thủ cách nhau ngàn dặm, y phải màn trời chiếu đất, một nắng hai sương đi đường, mới có thể kịp chạy tới vào hôm nay —— chỉ để tận mắt nhìn an nguy của Văn Hành.
Một người như vậy, đừng nói là lòng dạ cứng rắn đuổi y đi, chỉ đặt ngay dưới mắt ở bên cạnh một tấc cũng không rời, cũng cảm thấy không đủ chuyên tâm.
“Được vậy hãy theo ta.” Văn Hành than một tiếng, ánh mắt kia là bất lực dịu dàng khiến hắn không có cách gì, ngay cả câu nói nặng lời cũng không đành lòng nói, chỉ giơ tay xoa nhẹ một cái lên ấn đường Tiết Thanh Lan, nói: “Tuổi còn nhỏ, ít cau mày thôi, cũng không sợ nhanh già.”
Đầu ngón tay hắn hơi ấm, thuận theo giữa đôi lông mày ủi vào lòng, trong chốc lát khiến Tiết Thanh Lan run rẩy toàn thân, tim đập nhanh quen thuộc mà kỳ lạ, giống như… giống như trên núi Ti U, trong cành lá của cây cổ thụ bên cạnh Thừa Lộ đài, y được người này ôm vào lòng lòng, xuyên qua hai mắt đẫm lệ mông lung, bỗng nhiên nhìn thấy gương mặt hắn rất gần.
Chỉ là đụng một cái, ôm một cái, thậm chí cùng giường chung gối thân mật hơn bọn họ cũng trải qua, tại sao khi đó hoàn toàn không có ý nghĩ đen tối, bây giờ ngược lại tâm viên không ngừng, ý mã bắt đầu chạy tứ phía rồi?
(tâm viên ý mã: tư tưởng tâm tình không khống chế được, suy nghĩ lung tung, nghĩ đông nghĩ tây.)
Mà y rõ ràng hoảng loạn như thế, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc né tránh Văn Hành. Ý nghĩa của người này đối với y, từ lâu đã không thể khái quát bằng một câu “Bạn cũ thâm giao”.
“Sao ngơ rồi?” Văn Hành thấy y suy nghĩ xuất thần không nói lời nào, trong mắt mờ mịt giống như phủ một lớp hơi nước, không khỏi bật cười, hỏi: “Có phải mệt không?”
Tiết Thanh Lan bị hắn gọi giật mình, hoàn hồn nói: “Hửm? Cái gì?”
“Ta nói, bao lâu rồi đệ chưa ngủ? Buồn ngủ đến nỗi ngơ ngác.” Văn Hành ngước mắt nhìn vào đám người, đúng lúc đối diện với ánh mắt của đệ tử Chử gia nhìn sang, ánh mắt hai người giao nhau, đều hơi ngẩn ra. Văn Hành cảm thấy người kia hơi quen mặt, lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu, đối phương quay mặt đi rất nhanh, hắn cũng thu hồi ánh mắt, nói với Tiết Thanh Lan: “Ở đây đợi ta một lát.”
Hắn quay người đi về phía Phạm Dương, hai người trò chuyện vài câu. Phạm Dương vẫy gọi một tiêu sư đến, sai người đi dắt hai con ngựa tới đây. Văn Hành dặn dò bọn Ôn Trường Khanh một tiếng, rồi một người một ngựa với Tiết Thanh Lan, thúc ngựa giơ roi, chạy nhanh về phía kinh thành.
Khi đến hoàng hôn hai người vừa tới kinh thành, đi vào từ cửa Dục Thắng ở phía tây, dọc đường đi tìm quán trọ ở lại. Mấy ngày nay Tiết Thanh Lan ngủ tổng cộng không đến năm canh giờ, lúc ăn cơm buồn ngủ đến độ gần như không cầm được đũa, rã rời đến đáng thương. Văn Hành không nhìn nổi y khó chịu ráng chống đỡ, đuổi y đi ngủ trước, mình thì sắp xếp lại bên phòng cách vách, khoanh chân điều hòa nhịp thở ngồi thiền trên giường.
Vết thương độc trước kia vẫn sót lại cái đuôi không sắc bén, hôm nay lúc đánh nhau với Cửu đại nhân lại bị liên lụy, vết thương có dấu hiệu tái phát, cần kịp thời trị liệu. Hai ngày nữa vào cung trộm kiếm, không thể có mảy may sơ suất,lỡ như gặp phải nội vệ, không tránh được một trận ác chiến, đến lúc đó không chỉ mất mạng, còn sẽ liên lụy Tiết Thanh Lan.
Cũng may Lăng Tiêu chân kinh của hắn đã luyện rất thành thạo, lại có chân khí bẩm sinh phụ trợ, vận công một canh giờ, ngực đã cảm thấy khoan khoái, nội thương trong cơ thể khỏi hẳn hơn phân nửa, đợi một canh giờ sau, nội lực của Văn Hành đã khôi phục tám chín phần mười. Trải qua một lần rèn luyện này, khí hải của hắn mở rộng hơn trước đó rất nhiều, vận chuyển chân khí cũng hòa hợp trôi chảy hơn, bản thân mơ hồ cảm thấy không chỉ võ công, ngay cả tâm trạng cũng tăng lên, lại nhìn thấy một tầng cảnh giới mới.
Đợi công hành viên mãn, ngũ giác dần dần trở về, hắn cảm nhận trước hết nhất đó là bóng tối nặng nề. Lúc Văn Hành vào phòng trời vẫn hơi sáng nên không đốt đèn, bây giờ đã đêm khuya, trong phòng hoàn toàn không có ánh nến, có vẻ tối đen khác thường. Mắt không thể thấy đồ, ngược lại khiến thính giác con người nhạy cảm hơn: Tiếng mưa rơi rào rào ngoài cửa sổ, tiếng bàn ghế ma sát dưới lầu, bước chân tiếng người… Còn có phòng kế bên lật qua lật lại ván giường phát ra âm thanh “kẽo kẹt” rất nhỏ.
đam mỹ truyện chữ Văn Hành đứng dậy lấy lửa đốt đèn, lại dỏng tai lắng nghe, quả nhiên là âm thanh của Tiết Thanh Lan bên kia. Lòng hắn nói lúc này mới hai canh giờ, cũng không đến mức ngủ một hồi như thế đã tỉnh, chẳng lẽ gặp ác mộng?
Hắn và Tiết Thanh Lan chỉ cách nhau một bức tường, tường này làm bằng gỗ, hoàn toàn không cách âm. Văn Hành nghĩ ngợi rồi duỗi tay thử gõ ba cái lên bức tường bên cạnh giường, bên kia tức thì yên tĩnh, lập tức gõ lại ba cái.
Thôi, quả nhiên là không ngủ được.
Văn Hành dứt khoát nâng cao giọng, cất giọng nói với sát vách: “Sang đây đi.”
Chốc lát sau, Tiết Thanh Lan gõ cửa đi vào. Quần áo trên người y như trước, tóc cũng chưa gỡ ra, lăn trên giường nên hơi rối, trong sắc mặt tái nhợt còn hơi xanh, nhìn giống như chẳng những không nghỉ ngơi đầy đủ, ngược lại mệt mỏi hơn.
“Sao không ngủ?” Văn Hành bảo y ngồi xuống, rót cho y chén trà hơi ấm, “Làm trơn môi trước, đói bụng đúng không?”
Tiết Thanh Lan đang ngủ giữa chừng bị lạnh tỉnh, giờ phút này đau đầu muốn nứt ra, tay chân rét run, cảm giác kia quả thực như giày vò trong hầm băng, trong dạ dày giống như có khối băng, nhìn chén trà lạnh đã buồn nôn, ngay cả sức nói chuyện cũng không có, chỉ mệt mỏi lắc đầu.
Văn Hành quá nhạy cảm, duỗi tay kéo y qua, thử nhiệt độ trên trán, lại sờ lên hai tay lạnh lẽo của y, biết y khó chịu, âm thanh rất nhẹ nhàng: “Trên người có lạnh không? Lại là bệnh cũ?”
Hai tay Tiết Thanh Lan được hắn chườm trong lòng bàn tay, nhận được chút hơi ấm, cảm giác sắp bị đông lạnh trong lòng hơi dịu đi một chút, trầm thấp “Ừm” một tiếng, xem như trả lời.
Buổi sáng Văn Hành mới nói y, lúc này lông mày của mình đã nhíu thành một cục u. Hắn nắm chặt hai tay Tiết Thanh Lan, xoay người y nửa vòng, biến thành tư thế đưa lưng về phía mình, một tay đặt trên lưng y, đưa một luồng chân khí ôn hòa thuần khiết theo huyệt quan trọng giữa lưng vào cơ thể Tiết Thanh Lan, xuôi theo kinh mạch vận chuyển một vòng, trợ giúp y lưu thông mạch máu sơ sơ, ép khí lạnh trong cơ thể ra.
Tiết Thanh Lan nửa dựa vào trong khuỷu tay hắn, ngơ ngơ ngác ngác mặc hắn hoạt động. Theo chân khí chạy toàn thân, hơi lạnh như giòi trong xương dần dần tan rã, hai chân như rót chì của y chậm rãi khôi phục tri giác, cả người giống như vừa làm tan từ trong băng, sâu trong phổi ho ra một hơi lạnh trải qua nhiều năm không tiêu tan.
Văn Hành dẫn dắt y vận công xua lạnh, phía trước vẫn thuận lợi, chỉ có khi đến tâm mạch, không biết đụng phải nơi nào, Tiết Thanh Lan bỗng nhiên ngã quỵ về phía trước, trán toát mồ hôi trong nháy mắt, ngay cả bả vai và sống lưng cũng run rẩy cuộn mình lại, nhịn đau nói: “Nơi đó không được… đau.”
Văn Hành lập tức rút chân khí, thấy tình trạng không đúng, tay phải chặn eo kéo y ra sau, ôm lấy thấp giọng an ủi nói: “Đừng sợ, không đụng vào nơi đó, không sao… còn đau không?”
Tiết Thanh Lan nằm ở trong khuỷu tay hắn thở hổn hển một lát, hòa hoãn qua cơn đau khoét tim, lắc đầu nói: “Không đau.”
Đợi hơi thở dần dần ổn định, y vịn đầu gối Văn Hành ngồi thẳng người, cảm giác tay chân ấm lại, đau đầu giảm xuống, có thể thấy được lần hành công vừa rồi thực sự có tác dụng. Y vừa quay mặt đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Văn Hành, lên tinh thần gượng cười nói: “Vừa rồi dọa huynh đúng không? Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi… Cái bệnh này trông đáng sợ, thật ra mặc kệ nó, ngày mai cũng có thể khỏi.”
“Cái này bảo là ‘trông đáng sợ’?” Văn Hành vén tóc mai rối bị mồ hôi thấm ướt của y, ánh mắt vừa nặng vừa sâu, “Đệ muốn lừa gạt người cũng nên tìm cái cớ ra dáng.”
Tiết Thanh Lan không đáp lời nói của hắn, bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, phẩy nhẹ trên cánh tay phải của hắn: “Chỗ này có phải đang rướm máu không? Trên cánh tay huynh có vết thương?”
“Vết thương nhỏ, đừng quan tâm nó.” Văn Hành cũng không thèm nhìn một cái, không buông tha nói, “Bệnh này của đệ rốt cuộc là chuyện gì? Đã bốn năm năm rồi, tại sao không có chuyển biến tốt đẹp tí nào, ngược lại còn nghiêm trọng hơn lúc trước?”
Tiết Thanh Lan chỉ nhìn hắn, cười không nói. Văn Hành bị y cười đến độ không hiểu ra sao, tốn một lát mới phản ứng được Tiết Thanh Lan cười hắn vừa nói người khác xong mình lại chứng nào tật nấy, tức giận giả vờ muốn nhéo mặt y “Đồ vô lương tâm, ta nói với đệ chuyện chính, đệ ở đây tiêu khiển ta?”
Tiết Thanh Lan trốn sang bên cạnh, cười đứng lên nói: “Nói không sao là không sao, trong lòng ta biết rõ. Huynh đợi một lát, ta đi gọi người chuẩn bị nước ấm và vải trắng.”
Văn Hành đánh không được chửi không được, không hề có cách bắt y, cuối cùng dùng sức kéo một phát, kéo y ngồi lại trên ghế tròn, tự mình đứng lên đi ra ngoài, thuận tay nhấn một cái không nhẹ không nặng trên đầu y: “Thành thật ngồi cho ta, ta đi.”