Chỗ nào của ta khiến Tiết công tử không hài lòng?
Quy mô quán trọ này không lớn, người cũng chăm chỉ nhanh nhẹn. Lúc Văn Hành lên lầu, người giúp việc bưng chậu đồng khăn tay, trong tay hắn mang theo cái hộp sơn, mở ra bên trong là một bát canh gà nóng hổi và mấy đĩa thức ăn. Tiết Thanh Lan vừa thấy đã biết cách làm của ai, trong lòng thoải mái nhưng vẫn không nhịn được nói: “Đêm hôm khuya khoắt, tội gì phiền toái như vậy.”
“Đâu có.” Văn Hành lấy đôi đũa cho y, “Nếu đệ có thể thành thật hơn, thì không cần phiền toái gì hết.”
Tiết Thanh Lan ăn cơm tối chưa được hai miếng, Văn Hành sợ y bị đói, thế là gọi bếp sau hầm canh gà, chuẩn bị ban đêm y tỉnh lại có thể ăn được miếng cơm nóng. Mì vừa nấu, canh nóng thơm ngon không gắt, có thể làm ấm từ yết hầu đến dạ dày, bao nhiêu hơi lạnh đọng lại không đi đều bị tách ra. Mặc dù vật đổi sao dời, mùa và địa điểm không giống, nhưng khi Tiết Thanh nhìn người ngồi yên dưới đèn qua hơi nóng mông lung, lại giật mình vẫn là đường nét thiếu niên trên núi Việt Ảnh năm đó.
“Nhìn ta làm gì?” Văn Hành vừa ngước, miễn cưỡng nói, “Ăn đi, tập trung vào.”
Có đôi khi Tiết thanh Lan nghi ngờ Văn Hành bị giam lâu quá, quên mất thế sự đổi thay, còn đối xử với y như đứa trẻ mười mấy tuổi, mỗi ngày đều như cha già nhọc lòng không hết.
Y uống hết một ngụm canh cuối cùng trong ánh nến ấm áp, gom bộ đồ ăn vào trong hộp, tự đi rửa tay, lấy vải trắng rượu mạnh ra băng bó vết thương cho Văn Hành.
Văn Hành cởi áo, lộ ra một bên đầu vai. Vết thương do kiếm ở đó vốn đã bắt đầu khép miệng, hôm nay bởi vì Văn Hành đánh nhau với Cửu đại nhân lại vỡ ra. Tiết Thanh Lan dùng nước thấm ướt mảnh vải, cẩn thận mở ra thấy bên dưới sưng tấy đỏ tươi, lập tức hít nhẹ một hơi, cau mày nói: “Trời nóng nực, miệng vết thương khép không tốt, hơi mưng mủ. Mấy ngày nay nhớ đừng kéo nó nữa, nếu không miệng vết thương hoại tử, cánh tay này có thể giữ được không cũng khó nói.”
Văn Hành giãn lông mày ra, giống như vết thương kia không nằm trên người hắn, còn lòng dạ thảnh thơi cố ý trêu y: “Vâng, xin nghe Tiết công tử dạy bảo.”
Tiết Thanh Lan không đếm xỉa tới hắn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vết thương, giống như gặp phải vấn đề khó giải quyết, do dự nói: “Vết thương của huynh… phải mở miệng vết thương ra lần nữa, bóp sạch máu mủ, mới có thể băng bó lại.”
“Vậy thì mở ra.” Văn Hành không để ý nói, “Ta lại không sợ đau, đệ cứ việc mạnh tay hành động là được.”
Tiết Thanh Lan liếc nhìn hắn, muốn nói gì đó lại nhịn được, suy tư một lát, duỗi chân móc ống nhổ dưới ghế đẩu, lấy một bình rượu mạnh đã chuẩn bị từ trước rồi nói: “Đắc tội rồi.”
Văn Hành còn tưởng là y muốn dùng rượu mạnh rửa vết thương, đã chuẩn bị xong tâm lý nhịn đau, ai ngờ Tiết Thanh Lan bưng lên uống một ngụm, súc sạch miệng nhổ ra, cúi người mút vết thương sưng đỏ dữ tợn trên cánh tay hắn.
“Thanh Lan!”
Văn Hành quá đỗi kinh ngạc, vô thức muốn đẩy y ra đứng lên, bàn tay Tiết Thanh Lan đặt trên vai hắn lại không cho nghi ngờ đè xuống, vững vàng đè hắn trên ghế, quay đầu đi nhổ ra một ngụm máu mủ, quát khẽ nói: “Đừng cử động!”
Miệng vết thương dính rượu mạnh trên môi y, đau nhói dọc theo cánh tay phải như bị bỏng, nóng đến mức nửa người hắn gần như sắp mất đi tri giác, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được môi lưỡi và hơi thở ấm áp, mùi rượu thoang thoảng như bóng với hình lơ lửng trong không khí, không cần say nồng, cũng đủ để khiến lòng người lâng lâng, giật mình quên mất đêm nay là đêm nào.
Tiết Thanh Lan lại nhổ ra một ngụm máu, lại lần nữa cúi đầu, Văn Hành ngẫu nhiên rời mắt, nhìn thấy hai gò má đến bên tai y đỏ ửng, không biết bị mùi rượu xông hay là xấu hổ, ngón tay khoác lên vai hắn vô thức siết chặt, giống như đang đấu sức với bản thân. Văn Hành bị nắm chặt hơi đau, có thể thấy được Tiết Thanh Ln dùng sức lớn đến đâu.
Hắn chỉ ngăn cách với thế gian bốn năm, cũng không phải cả đời sống trong u cốc, có một số việc trong lòng Văn Hành rất rõ ràng, chỉ là chưa hề chủ động nghĩ theo phương hướng này, cũng không ngờ lại có một ngày sẽ xảy ra trên người mình.
Hắn tự cho là xa cách với người khác, trong lòng nặng trĩu thù hận trải qua nhiều năm, không có thời gian phân thần vì nhi nữ tình trường, nhưng đã đến một bước này, hắn thậm chí còn không nỡ đẩy Tiết Thanh Lan ra, làm sao dám tiếp tục nói đối với bản thân, giả vờ trong lòng vẫn là nước lặng chưa nổi sóng đây?
Văn Hành im lặng không lên tiếng thở dài một hơi, thả lỏng vai lưng căng cứng, nghĩ ngợi lại nâng tay trái lên, cẩn thận vòng lấy sống lưng cong hơi gầy của Tiết Thanh Lan.
Chỉ cần tay chân lưu loát, xử lý vết thương cũng không tốn nhiều thời gian. Tiết Thanh Lan mút sạch máu mủ, dùng rượu mạnh lau sạch vết máu giúp hắn, đắp thuốc trị thương lên, lại dùng vải trắng sạch sẽ cẩn thận băng bó lại, đã xong xuôi tất cả. Văn Hành đỡ hờ lưng y, đợi thu dọn đâu ra đấy, lập tức đưa chén trà qua cho Tiết Thanh Lan súc miệng.
Rượu trắng mạnh, Tiết Thanh Lan chỉ ngậm không nuốt xuống, cũng cảm giác chếnh choáng bay thẳng lên thần linh trên trời, nóng đến mức khóe mắt cũng đỏ. Lúc y băng vết thương cho Văn Hành không cân nhắc nhiều như vậy, chỉ muốn để hắn ít chịu đau, nhưng làm xong việc, thẹn đỏ mặt xấu hổ mới hậu tri hậu giác gào thét mà tới. Y thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Văn Hành thêm một cái, vừa sợ hắn truy vấn ngọn nguồn, nhất định phải truy cứu rõ ràng, vừa lo lắng trong lòng hắn chán ghét, coi mình là loại người cợt nhả phóng đãng.
Đầy trong phòng đều là bầu không khí không được tự nhiên, Văn Hành cầm quần áo mặc xong, thấy Tiết Thanh Lan đứng thẳng bất động bên cạnh bàn, dường như tay chân luống cuống, trong lòng suy nghĩ vòng vo mấy vòng. Nếu trịnh trọng cảm ơn với y, không khỏi lộ vẻ hai người xa lạ, nếu thẳng thắn nói cho y biết không cần làm chuyện này vì mình, chỉ sợ phụ tình nghĩa thắm thiết sâu sắc của y. Nói ra dễ dàng, nhưng nói thỏa đáng không tổn thương người lại giống đi lại trên mặt băng, hơi không chú ý sẽ giẫm nát gì đó. Văn Hành trầm ngâm chốc lát, cuối cùng duỗi tay ra, véo nhẹ một cái lên gò má nhẵn nhụi của Tiết Thanh Lan, nói: “Mặt đỏ rồi, thế này còn học người ta ra ngoài uống rượu, hửm?”
Hắn hời hợt lật qua chuyện kia, dù không nói lời cảm ơn, nhưng ý tứ lộ ra trong thái độ này, rõ ràng nói tình bạn giữa hai người họ hoàn toàn không cần vì một chuyện này nhắc một chữ ơn. Đây là quý trọng sâu hơn cả nói rõ một tầng, Tiết Thanh Lan cảm thấy chợt thả lỏng, kéo tay kia của hắn xuống, cười nói: “Uống rượu không say, chẳng phải giống như uống nước trắng, có gì thú vị? Đợi vết thương của huynh khỏi hẳn, ta và huynh uống một trận đã đời, huynh sẽ hiểu.” Nói đoạn thu dọn mấy thứ linh tinh trên mặt bàn, tạm biệt nói: “Đệ không quấy rầy nữa, Hành ca nghỉ ngơi sớm, ban đêm xoay người hãy cẩn thận, đừng đè lên miệng vết thương.”
Văn Hành lại hỏi: “Đệ trở về còn ngủ được không?’
đam mỹ truyện chữ Tiết Thanh Lan hơi ngẩn ra, vừa rồi nhớ ra lý do mình qua đây. Mỗi đêm khi y ngủ say hơi lạnh trên người sẽ bắt đầu phát tác, rét đến mức tay chân chuột rút, toàn thân co giật, lúc khỏe còn có thể tự mình tỉnh dậy, nếu gặp lúc cơ thể y suy yếu, im hơi lặng tiếng ngủ chết luôn cũng có khả năng. Bởi vậy đi ngủ đối với người thường mà nói là nghỉ ngơi, đối với Tiết Thanh Lan mà nói lại không thua gì đi dây thép trên vách núi, cần đề phòng mọi lúc. Trong những năm này chứng bệnh của y ngày càng nghiêm trọng, nhưng không muốn để cho Văn Hành lo lắng, thế là ậm ờ “Ừm” một tiếng, giả vờ không sao nói: “Không phải vừa nãy huynh đã dùng chân khí xử lý sơ giúp ta à? Nên tốt hơn rồi.”
Văn Hành sẽ không bị y lừa, hừ lạnh nói: “Tin chữ ‘nên’ của đệ còn không bằng tin ma. Đêm nay cứ ở đây ngủ với ta trước, không sao thì ngày mai lại thả đệ về.”
Tiết Thanh Lan bật cười: “Như vậy sao được, cũng không phải trẻ con, nào có đạo lý hai người đàn ông chen một cái giường?”
Văn Hành nói: “Có liên quan gì đến tuổi tác? Hồi nhỏ còn không sợ, lớn rồi ngược lại sợ, ta còn có thể làm gì đệ hả? Đi lấy gối tới đây.”
Tiết Thanh Lan không lay chuyển được hắn, suy cho cùng giữ một chút tâm tư, nên theo lời mà làm, ôm chăn gối của giường sát vách qua. Cũng không lâu lắm, tiểu nhị lại lên lầu đưa nước ấm, hai người rửa mặt xong, lần lượt lên giường nghỉ ngơi. Tiết Thanh Lan nằm trong, Văn Hành nằm ngoài, hợp lại đắp chung chăn bông, vẫn là cách ngủ trước kia ở tiểu viện trong núi Việt Ảnh.
Cánh tay phải của Văn Hành bị thương, chỉ dùng tay trái ôm Tiết Thanh Lan, nhiệt độ cơ thể xuyên qua áo mỏng tràn ra, chẳng mấy chốc sưởi ấm ổ chăn rất ấm áp. Trong thời gian ngắn ngoài màn ánh nến chập chờn, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, hơi thở bên gối kéo dài, cả phòng đều là sự yên bình mềm mại như tơ lụa. Trong bóng đêm cuối cùng không còn dã thú ẩn núp nuốt người, mệt mỏi bao phủ xuống.
Tiết Thanh Lan nằm nghiêng đối diện Văn Hành, vụng trộm ti hí mắt ra, trong ánh sáng và bóng tối lờ mờ nhìn thấy đường nét mơ hồ của hắn. Văn Hành có tướng mạo mắt phượng lông mày như tỉa, mũi cao môi củ ấu, đường nét quá sắc bén, bởi vậy khi mặt không biểu cảm trông vô cùng lạnh lùng, ngủ say cũng có vẻ không dễ gần. Nhưng Tiết Thanh Lan nghĩ đến hắn, trong đầu trước tiên lại luôn hiện lên người này cụp mắt nhìn chăm chú biểu cảm ôn hòa —— trừ Văn Hành, trên đời này không có người thứ hai có thể cho y sự dịu dàng dày nặng mà yên lặng như vậy.
Nhưng y đối với Văn Hành mà nói là gì đây?
Tiết Thanh Lan nhắm mắt lần nữa, khẽ thở một hơi khó mà nhận ra, động tĩnh kia nhỏ đến mức gần như im lặng, tay Văn Hành khoác lên eo y không nhanh không chậm vỗ hai lần, giống như dỗ đứa trẻ quấy khóc, nhắm mắt hỏi: “Thừa dịp ta ngủ nhìn lén ta thì thôi, thở dài có ý gì? Ta có chỗ nào khiến Tiết công tử không hài lòng?”
Tiết Thanh Lan bị hắn cọ đến ngứa ngáy, lúc này cười phá lên, lăn về bên hắn. Văn Hành ôm y vào lòng, nửa mở mắt liếc nhìn y: “Giờ này còn quậy, vẫn chưa ngủ?”
Tiết Thanh Lan dựa vào đầu vai hắn, miễn cưỡng nói: “Vừa rồi hết buồn ngủ rồi, bây giờ không ngủ được.”
Văn Hành thở dài: “Được nuông chiều quá, ngủ một giấc ôm cũng không được, còn phải tìm cách dỗ. Nói đi, muốn ta làm thế nào?”
Tiết Thanh Lan suy nghĩ, bởi vì chưa bao giờ được ai dỗ, nhất thời cũng không nghĩ ra cái gì, chỉ nói: “Vẫn giống như hồi bé, Hành ca, huynh nói đại mấy câu đi.”
“Nói gì?”
“Trong lòng huynh nghĩ sao nói vậy.”
Văn Hành cười khẽ một tiếng: “Ta đang nghĩ đến chuyện Hình Thành, nói ra chỉ sợ đệ phiền không ngủ được, hoặc là đọc một đoạn tâm pháp nội công cho đệ? Cái này có hiệu lực nhất định nhanh.”
Tiết Thanh Lan dùng trán đụng bả vai hắn: “Không nghe!”
Y có thể sử dụng bao nhiêu sức lực, Văn Hành như bị mèo con mềm nhũn đập một cái, cười đến mức lồng ngực rung động: “Không ngủ được nên định đập cho mình choáng, ngược lại cũng có thể xem là một cách, chỉ sợ ngày mai trên trán mọc hai cục u to như trứng gà, không tiện đi ra ngoài gặp người.”
Hắn sỉ nhục người cũng rất giỏi, Tiết Thanh Lan không mở được miệng, đá nhẹ hắn một cái ngay dưới chăn. Nhắc tới cũng lạ, hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, cũng không lâu lắm, cơn buồn ngủ tự nhiên sinh ra, nhanh chóng chiếm cứ tinh thần y, Văn Hành vẫn đang nói, Tiết Thanh Lan nghiêng người vùi trong hõm vai hắn giống như sợ ánh sáng, đã nặng nề muốn ngủ.
Văn Hành vừa dứt lời, y giống như có cảm giác, mơ mơ màng màng hỏi: “Hành ca?”
Văn Hành kéo cao chăn giúp y, chậm rãi đáp: “Ta đây.”
Toàn thân Tiết Thanh Lan được ấm áp quấn lấy, buồn ngủ díp cả mắt, vẫn kiên trì mơ hồ không rõ nói mớ: “Huynh đừng đi…”
“Được, không đi.” Văn Hành cúi đầu, chóp mũi chạm nhẹ một cái trên đỉnh đầu y, cực kỳ kiềm chế lưu luyến, “Ta đang ở cạnh đệ mà, ngủ đi.”