Xung Hỉ (Trọng Sinh)

Chương 19




Ngọc bội phẩm chất vô cùng tốt, nhất định không phải phàm vật. Cho dù lão Vương phi cố ý chuẩn bị thật hay chỉ là câu khách sáo, Diệp Vân Đình đều nhận tấm lòng này. Y đậy kín hộp gỗ, giao cho Quý Liêm, chân thành hướng lão Vương phi nói cám ơn.

Lão Vương phi vẫn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhàn nhạt gật đầu với y, nhân tiện nói: "Bữa tối thì không cần, ta lớn tuổi, tinh lực không đủ, giờ đi nghỉ ngơi trước. Có việc ngày mai lại nói." Dứt lời nàng đứng dậy, Ỷ Thu liền tiến lên đỡ lấy nàng.

Lão Vương phi đi tới trước mặt Lý Phượng Kỳ: "Những việc trên triều đình mẫu thân không giúp gì được ngươi. Tự ngươi cũng đã có chủ ý, ta không nói nhiều nữa." Nàng lấy một chiếc bùa bình an từ trong tay áo ra đặt vào tay Lý Phượng Kỳ: "Đây là bùa bình an ta xin từ trong chùa, ngươi mang theo bên người."

Bùa bình an trong tay Lý Phượng Kỳ nhìn bình thường, cũng không có gì đặc biệt.

Ngón tay Lý Phượng Kỳ nhẹ nhàng ma sát một chút, cúi đầu bộ dạng phục tùng: "Tạ mẫu thân quan tâm."

Lão Vương phi nghe vậy không nói gì thêm, được Ỷ Thu đỡ chậm rãi rời khỏi phòng chính, đi tới hậu viện.

Lý Phượng Kỳ nhìn theo bóng lưng thon gầy của nàng, theo bản năng siết chặt bùa bình an trong tay, ánh mắt phức tạp thâm trầm.

Diệp Vân Đình bên cạnh lại bắt đầu không hiểu quan hệ mẹ con của bọn họ. Lúc trước y cho là lão Vương phi với Vương gia xa lạ như người dưng, không quan tâm đến đối phương nhiều lắm.

Có thể bùa bình an lão Vương phi vừa lấy ra, tuy rằng dáng vẻ thường thường, lại tản ra khí tức đèn nhang nhàn nhạt...... Đây là khí tức cung phụng trước hương án lâu dài, nhiễm mùi nhang đèn mới có được. Nhìn một lá bùa bình thường, lại cất giấu mong ước chân thành nhất.

Y còn nhớ có một năm y bị bệnh thật lâu không khỏi, vú em liền xin một lá bùa bình an từ trong chùa về cho y, nói là cung phụng trước mặt Phật tổ bảy bảy bốn mươi chín ngày, ngày ngày tụng kinh cầu nguyện. Thành tâm như vậy mới có thể xin Phật tổ phù hộ người đeo.

Bùa bình an này của lão Vương phi quấn quanh khí tức đèn nhang, Diệp Vân Đình không chắc là cung phụng mấy ngày, nhưng tất nhiên cũng ẩn chứa một ước nguyện chân thành của mẫu thân.

Điều này bất đồng với sự lạnh nhạt mà nàng biểu hiện ra.

Mà biểu tình Lý Phượng Kỳ siết bùa bình an cũng thập phần quái dị.

Diệp Vân Đình nhìn gò má lạnh lẽo cứng rắn của hắn, do dự một chút, vẫn làm bộ như lơ đãng nhắc lại chuyện xưa: "Lúc trước ta sinh bệnh, vú em cũng từng xin cho ta một là bùa bình an. Sau đó ta khỏi bệnh rồi mới nghe nàng nói, vì một lá bùa bình an này, nàng ngày ngày vào miếu tụng kinh, niệm bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới xin được bùa về."

"Vú em đối với ngươi rất tốt." Lý Phượng Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve bùa bình an.

"Ừ, lúc mẹ ta sinh ta khó sinh, là vú em nuôi ta lớn." Lúc nhắc đến vú em, thần sắc Diệp Vân Đình thập phần nhu hòa. Nói xong liền thử thăm dò nói: "Lão Vương phi ngoài mặt nhìn lạnh nhạt, nhưng thực ra... cũng rất quan tâm Vương gia?"

Lý Phượng Kỳ đưa bùa bình an lên chóp mũi ngửi qua, sau khi ngửi thấy mùi nhang đèn nhàn nhạt, thần sắc lạnh lẽo cứng rắn nhu hòa hơn một chút, nhỏ bé không thể nhận ra mà "Ừ" một tiếng.

Diệp Vân Đình thấy sắc mặt hắn nhu hòa hơn trước nhiều, mơ hồ bắt được điểm gì, nhưng trong giây lát ý nghĩ bất ngờ này đến quá nhanh, không chờ y nghĩ rõ ràng đã tiêu tan như mây khói.

Y lắc lắc đầu, nghĩ thầm, ngày sau còn dài, rồi sẽ có lúc thấy rõ, không vội.

*

Đêm nay, bởi vì lão Vương phi về phủ, cũng bởi vì thân thể Vĩnh An vương khỏe lại, trong Vương phủ liền náo nhiệt ầm ĩ.

Thôi Hi không chỉ đưa tới hạ nhân hầu hạ, còn mang đến rất nhiều lễ vật ban thưởng.

Vương phủ bây giờ không có người quản sự, lễ vật ban thưởng rất nhiều, Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ chỉ có thể tự mình kiểm kê lập danh sách. Diệp Vân Đình không có kinh nghiệm, lại cảm thấy giao hết sự tình cho người bệnh như Lý Phượng Kỳ tựa hồ cũng không phúc hậu lắm, vì vậy y dùng chút điểm tâm lấp đầy bụng xong, liền cùng Lý Phượng Kỳ ở trong nhà chính kiểm kê đồ vật.

Vương phủ bây giờ vượt xa quá khứ, chính viện hai người ở cũng được dọn dẹp sắp xếp lại.

Trong phòng đặt lò sưởi bát giác đồng mạ vàng, đốt than bạc tốt nhất không có nửa điểm khói bụi, sưởi cả gian phòng ấm áp thư thái. Góc tường bốn phía bày chân nến đồng đúc ba tầng, trên chân nến đốt từng hàng nến to bằng cánh tay trẻ con chạm trổ hoa văn, ánh nến vàng ấm áp chiếu cả căn phòng sáng rực.

Diệp Vân Đình chỉ mặc một cái áo đơn, ngồi một chỗ với Lý Phượng Kỳ, nghe thị nữ báo cáo danh sách lễ vật ban thưởng.

Lý Tung làm rất tốt công phu mặt mũi, lễ vật ban thưởng đều là những thứ xa hoa. Một cây san hô huyết ngọc cao bằng người, dạ minh châu Đông Di tiến cống... Cùng nhiều loại dược liệu trân quý như nhân sâm và nấm linh chi, chủng loại đa dạng, mới nhìn ban thưởng rất nhiều, dáng vẻ thập phần săn sóc thân thiết Lý Phượng Kỳ.

Trên thực tế mấy đồ vật này đều là đồ ngự ban, bên trên có khắc dấu ấn, căn bản không thể cầm đổi tiền, chỉ có thể dùng trong phủ. Nhân sâm linh chi mấy trăm năm không hề có tác dụng với độc của Lý Phượng Kỳ.

Diệp Vân Đình một bên lấy bút đánh dấu vào danh sách, một bên kề tai Lý Phượng Kỳ nói nhỏ: "Xem ra Vương gia đã nắm được điểm yếu của bệ hạ."

Lý Tung thật sự rất để ý thanh danh.

Bằng không sẽ không để Thôi Hi bày biện Vương phủ thành như bây giờ chỉ trong một buổi chiều, lại đưa tới rất nhiều lễ vật ban thưởng hào nhoáng. Có lẽ chỉ lo sau khi lão Vương phi trở lại, lời gièm pha mình khắt khe làm nhục công thần danh tướng bị truyền ra ngoài, nên vội vàng hoảng loạn thủ tiêu chứng cứ, giả tạo ra tình cảm quân thần hoà thuận.

Khí tức ấm áp phun lên tai, Lý Phượng Kỳ liếc y một cái, thấy y không hề hay biết nằm một chỗ với mình, đôi môi giật giật, cuối cùng cũng không lên tiếng nhắc nhở. Chỉ xì một tiếng nói: "Hắn là sĩ diện, nhưng càng sợ trong triều nhân tâm bất ổn hơn."

Không nói đến quan hệ tình cảm từ nhỏ của hai người. Chỉ nói ba năm qua, hắn dìu dắt Lý Tung đăng đế vị, trông coi biên cương cho gã, lập vô số chiến công nhưng xưa nay chưa bao giờ vượt quyền. Không kết bè lập đảng. Không lạm quyền làm việc riêng. Thậm chí chủ động tránh khỏi Bắc Cương. Hành động không tìm ra một chút sai lầm. Nếu Lý Tung muốn động vào hắn, cũng phải nhìn xem tướng sĩ biên quan có đồng ý hay không, nhìn xem Ngự Sử Đài có đồng ý hay không.

Nếu hắn thật sự không còn sống được lâu nữa cũng không sao, chỉ cần Lý Tung làm được mập mờ không để lại chứng cớ xác thực. Những người biết chuyện cũng sẽ không vì một kẻ hấp hối sắp chết mà đắc tội với hoàng đế.

Nhưng hắn lại không chết, hơn nữa binh quyền danh vọng tất cả đều nắm chắc trong tay.

Từ xưa tới nay, đế vương vắt chanh bỏ vỏ giết thần tử có công khó tránh khỏi bị lên án. Lý Tung mới ngồi lên vương vị được mấy năm? Gã căn bản không có can đảm quang minh chính đại giết hắn.

Thậm chí bây giờ đến một tia khuynh hướng cũng không thể biểu lộ ra, bằng không người trong thiên hạ dùng ngòi bút làm vũ khí là chuyện nhỏ, dao động triều đình cùng quân tâm mới là chuyện lớn.

Cái này cũng là lí do tại sao hắn muốn đi diễu đường phố chính một chuyến.

Đây là để nói cho Lý Tung biết, bây giờ người trong thiên hạ đều biết Vĩnh An vương không chết được. Ngươi không chỉ không thể động vào ta, mà còn phải tiếp tục diễn cảnh huynh đệ tình thâm.

Về phần gã có xứng để hợp tác hay không, thì còn phải xem tâm tình hắn.

"Hoàng đế bây giờ khẳng định là rất đau khổ." Diệp Vân Đình nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nghĩ đến lúc này có lẽ hoàng đế đang ở trong cung tức giận đến mức giơ chân, thậm chí trằn trọc trở mình đêm không thể chợp mắt, liền không nhịn được cười rộ lên.

Lý Phượng Kỳ gật đầu: "Tâm mắt hắn nhỏ, đoán chừng phải một thời gian dài không ngủ ngon được."

Hắn nói chuyện không tận lực hạ thấp giọng nói, thị nữ đang báo cáo danh sách lễ vật ban thưởng nghe thấy, đến thanh âm cũng trở nên cứng ngắc.

Diệp Vân Đình phát hiện bất thường, liếc mắt nhìn thị nữ kia một cái, thấy dáng vẻ Lý Phượng Kỳ không để ý chút nào, liền cũng không để ý tới nàng.

Vừa là người trong cung sai tới, vậy mấy câu bọn họ vừa nói hơn nửa sẽ truyền vào tai hoàng đế.

Giận nhiều thương thân, hi vọng bệ hạ bảo trọng long thể.

Diệp Vân Đình nghĩ như vậy.

...

Lễ vật ban thưởng quá nhiều, Diệp Vân Đình ghi đầy hai trang liền ngáp một cái.

Lý Phượng Kỳ vốn đang dạy y làm sao ghi danh sách giản tiện rõ ràng hơn, thấy thế liền giơ tay cho lui thị nữ: "Đêm nay tới đây thôi, còn lại sai người ghi chép theo lệ đi. Cũng không phải cái gì khẩn yếu."

Diệp Vân Đình vừa nghe vậy lập tức buông bút xuống, xoa xoa cổ tay: "Vậy ta đi nghỉ ngơi trước, Vương gia cũng đi nghỉ sớm chút đi."

Sau khi quen biết với Lý Phượng Kỳ, y liền ít giữ lễ tiết xa lạ, nhiều tùy ý tự tại hơn.

Hôm nay sự tình một cọc tiếp một cọc, y thật sự hơi mệt một chút, cũng không cố làm ra vẻ, vừa nói đã không kịp chờ đợi đứng lên.

"Ngươi đi đâu nghỉ ngơi?" Lý Phượng Kỳ thấy thế nhíu mày.

Diệp Vân Đình chần chờ nói: "Chính viện đều dọn dẹp xong, phòng bên cạnh có thể ở rồi."

Bây giờ cũng không cần lo lắng vấn đề an nguy, ba người không cần chen chúc trong nhà chính nữa.

"Vậy ngày mai bên ngoài sẽ đều biết, Vĩnh An vương với Vương phi phu phu bất hoà, kết hôn nửa tháng đã chia phòng ngủ." Hắn ung dung thong thả liệt kê khả năng: "Hoặc sẽ nói Vĩnh An vương bất mãn với bệ hạ, lạnh nhạt với Vương phi tứ hôn."

Diệp Vân Đình nghe thấy thế mí mắt nhảy lên, thấy hắn còn muốn tiếp tục nói, vội vã thức thời: "Ta hiểu rồi, ta nghỉ ở nhà chính."

Lý Phượng Kỳ thoả mãn gật đầu: "Ngươi đi rửa mặt trước đi."

Diệp Vân Đình phun ra một hơi, nhanh chóng chạy đến phòng tắm.

Tuy rằng y luôn luôn tự nói với bản thân chuyện hôn sự này chỉ là lướt qua, cho dù là y hay Lý Phượng Kỳ đều không coi là thật, nhưng nghe Lý Phượng Kỳ một câu một câu "Phu phu bất hoà" "Lạnh nhạt với Vương phi", vẫn cảm thấy da đầu mơ hồ ngứa ngáy.

Phòng tắm đã chuẩn bị nước nóng, Diệp Vân Đình cởi quần áo, ngâm người vào trong nước một lúc mới bình phục lại.

Chờ phiền phiền nhiễu nhiễu rửa mặt xong đi ra ngoài, phát hiện Lý Phượng Kỳ đã thay trung y, ngồi dựa trên giường.

Diệp Vân Đình ngó dáo dác nhìn xung quanh: "Ai hầu hạ Vương gia rửa mặt?"

Hiện giờ hạ nhân hầu hạ trong phủ tuy nhiều, nhưng đều là người trong cung. Theo lý thuyết Lý Phượng Kỳ hẳn là sẽ không cho bọn họ tới gần hầu hạ mới đúng.

"Ngũ Canh." Lý Phượng Kỳ để quyển sách trên tay xuống, thấy đuôi tóc y còn nhỏ nước, không đồng ý nói, "Tóc phải kịp thời hong khô, lạnh như hôm nay sẽ dễ nhiễm phong hàn." Hắn nói xong liền ngoắc ngoắc tay: "Đến đây."

"Đợi lát nữa ta nhờ Quý Liêm hong cho ta." Diệp Vân Đình không rõ đi tới bên giường, khăn vải trong tay liền bị Lý Phượng Kỳ rút lấy.

Y chưa phản ứng lại, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ cầm đuôi tóc ướt nhẹp lên, dùng khăn vải bao lấy, cẩn thận lau khô.

Y đứng thẳng tắp, Lý Phượng Kỳ hành động bất tiện, ngước mắt lại nói: "Ngồi xuống."

Diệp Vân Đình liền ngơ ngác theo lời ngồi xuống, qua thật lâu mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, hành vi như vậy hình như có hơi thân mật quá mức, y không được tự nhiên giật giật, ngữ khí chần chờ: "... Hay ta gọi Quý Liêm lau cho ta." Loại chuyện nhỏ này há có thể để Vĩnh An vương đại giá.

"Đừng động." Lý Phượng Kỳ khẽ quát một tiếng, thần sắc thoạt nhìn bình thản như trước, tựa hồ không cảm thấy mình lau tóc cho người ta là chuyện không gì không bình thường.

"..." Diệp Vân Đình mờ mịt trừng mắt, thân thể cứng đờ không dám nhúc nhích, tùy ý Lý Phượng Kỳ từng chút từng chút lau khô tóc cho y.

Trong lòng lại nghĩ, có thể lần trước bị phong hàn quá nặng, dọa Vương gia chỉ lo y lại bệnh nữa.

Một lúc lâu sau, Lý Phượng Kỳ thả khăn vải vào tay y, giơ giơ cằm lên, nói: "Gọi Quý Liêm lấy lò sưởi nhỏ đến, đem đầu tóc hong khô rồi đi ngủ."

"Ồ."

Diệp Vân Đình theo lời gọi Quý Liêm vào, đem tóc dài hong khô xong mới thấp thỏm bò vào bên trong giường.

Cũng may sau đó Lý Phượng Kỳ không làm hành động gì kinh người nữa, lúc này y mới đắp kín chăn, ôm bình nước nóng ấm áp hài lòng ngủ say.