Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyến Chi Lưu Niên

Chương 1




Chương 1

Xuyến Chi Lưu Niên - Chương 1

Cơn gió thì thầm mang theo hương thơm đổi mới, mùa xuân đã đến, hoa cũng đã nở rồi, thủ đô tâm tình cũng trở nên cực kì phấn khởi song bên trong pha lẫn một mảnh cạnh tranh chiến ý, Lạc Yến học viện bên trong, hiện tại chính là thời gian tuyển sinh của học viện, người người đứng trước cổng trường, nhị vị phụ huynh trên mặt còn có chút khẩn trương, lo lắng còn hơn cả những đứa con của mình.

Mà cũng phải thôi, dù sao bọn họ bây giờ chính đứng trước danh tiếng nhất trong Thiên Vạn vương quốc, Lạc Yến học viện, trong tâm ai cũng mong hài tử có thể thi đậu vào được ngôi trường danh tiếng này, mong muốn hài tử của mình có thể vào trong phát huy dương đại danh vọng của gia đình mình, các quý tộc với vẻ ngoài bắt mắt, trên người những bộ quần áo tinh tế không khỏi dặn dò kĩ lưỡng hài tử của mình, sắc mặt có khi còn nghiêm trọng, nghiêm túc hơn cả chính hài tử của họ. Lại nhìn sang một bên, xen lẫn những quý tộc một bộ nhỏ lẫn trong đó là những bình dân, quần áo tuy mười phần sạch sẽ song có thể dễ dàng nhận ra những vết ố vàng do thời, những mảnh chấp vá trên họ trang phục, điểm phân biệt rõ ràng với họ những quý tộc xung quanh.

Không như những người quý tộc kia, bình dân bọn họ không hề đặt kỳ vọng quá lớn đối với họ con nhỏ về việc có thể thi đậu hay không, dù gì cũng là đệ nhất học viện của đế quốc, chỉ nghĩ đến khả năng bọn họ hài tử có thể tranh tài chỗ đứng cùng với đám trẻ quý tộc, nghĩ thôi cũng đã rất khó khăn a. Ranh giới hai bên quá cách biệt, việc này tạo nên khoảng cách rất lớn không chỉ về tài lực mà còn cả về trí lực, mãi mãi chung quy về một kết quả rõ ràng.

Quý tộc nắm quyền, khả năng chiến thắng đối với bình dân bọn họ gần như chính xác là tuyệt đối, không thể nào có thể vượt lên được, vì vậy đối với việc có thể giành được một chỗ bên trong học viện với thường dân mà nói chính là quá sức rồi đi, tuy rằng bọn họ mang theo hài tử đến đây thử sức nhưng trong lòng cũng chẳng có bao lớn kỳ vọng có thể thành công.

Lại nói thêm, giữa cái nơi bình dân cùng quý tộc ở cùng một chỗ như thế này thế nào cũng sẽ xảy ra mấy vụ ẩ·u đ·ả cho xem, bình dân thì chẳng nói làm gì nhưng quý tộc thiên tính quá kiêu ngạo, việc phải đứng chờ cùng với thường dân khiến họ cảm thấy như bị sỉ nhục, tựa như chim công phải đứng chung với lũ gà nhưng vì đây là trước kỳ nhập học của Lạc Yến học viện - Đệ nhất học viện, không chỉ coi trọng thiên tài mà còn coi trọng cả lễ nghi, đạo đức. Vì vậy chẳng ai nguyện ý muốn bản thân gây nên tiếng xấu ngay trước cổng trường cả, việc này có thể ảnh hưởng đến họ kết quả nhập học vào Lạc Yến, nghe nói trước kia từng có trường hợp và hậu quả người đó phải chịu chính là không thể tham gia kỳ thi, trực tiếp b·ị đ·ánh rớt a!

Đã có tấm gương rồi vì vậy cũng không ai lớn tiếng phách lối gì, trật tự an ninh cũng vì thế mà được đảm bảo rất tốt nha. Nhưng vẫn có vài trường hợp ngoại lệ, điếc không sợ súng...

"Dân đen như ngươi lại dám đạp chân lên bổn thiếu gia ta?"

Một tiếng quát lớn từ giữa đám đông phát lên lập tức thu hút sự chú ý của mọi người có mặt. Chủ nhân của giọng nói không ai khác chính là một thiếu niên quý tộc, ánh mắt kiêu căng chứa đầy phẫn nộ quát tháo một đứa trẻ cùng tuổi khác ngay tại hắn đối diện, đứa trẻ đó chỉ cần nhìn sơ thôi chính là đối lập với hắn hoàn toàn, rõ ràng thân phận chính là bình dân bình thường không may lỡ chân giẫm phải giày của tên quý tộc kia, thật tội nghiệp làm sao.

Đứa trẻ bình dân hai mắt hiện rõ kinh sợ, thân hình tuy không ốm yếu gì nhưng là gầy gò a, không kìm được mà đối với quý tộc trước mặt sinh ra sợ hãi, run rẩy không ngừng xin lỗi "Thành thật xin lỗi ngài, là tôi không chú ý, ở đây nhiều người vì thế cho nên tôi...tôi, thành thật xin lỗi ngài" vừa nói nước mắt của đứa bé cũng đã lấm tấm rơi xuống.

Nhưng là hoàn toàn để mặc, thiếu niên quý tộc thậm chí còn lớn tiếng hơn "Ngươi nói gì? Không chú ý? Bổn thiếu gia ta đây chẳng phải là vô hình đâu? Vậy mà ngươi nói không chú ý? Hai mắt của ngươi để đi đâu hả? Chó tha đi hết rồi à? Ngươi không biết ta là ai ư? Là con của Lý Vĩnh Công bá tước đấy, Lý Vĩnh Cường! Thật là, rõ ràng đây là Thiên Vạn học viện danh giá của toàn đế quốc vậy mà lại rộng mở cho đám dân thường các ngươi! Không phải quá phí tài nguyên sao? Đám các ngươi còn dám vọng tưởng vượt mặt quý tộc bọn ta mà nhảy vào trong ư? Ngu ngốc làm sao nhỉ?"

Không ngừng phun ra bao lời dè biểu đối với thân phận dân thường, Lý Vĩnh Cường cạy quyền đứng trước mặt cứ thế lớn tiếng sỉ nhục đứa trẻ thường dân đối diện thậm chí trong mắt hiện cả tia khinh thường đối với bình dân xung quanh.

Nãy giờ đã ngứa mắt trước thái độ khinh thị thường dân của Lý Vĩnh Cường lại thêm lòng không cam nhận lấy những lời nhục mạ kia, một cái khác đứa trẻ từ trong đám đông liền đứng ra mạnh mẽ mắng ngược lại Lý Vĩnh Cường "Ngươi có hơn gì bọn ta? ỷ vào thân phận của mình liền làm như bản thân làm được chuyện gì lớn lắm ấy? Chẳng qua ngươi chỉ là may mắn hơn bọn ta mà thôi, lại nói nếu không có đám dân đen bọn ta trong lời của ngươi xem cái lãnh địa của ngươi có còn ý nghĩa nào nữa không? Chẳng qua cũng chỉ là trên chúng ta thường dân một bậc, đừng có tự ý tỏ ra thượng đẳng!"

Trang phục bình thường chẳng có gì quá lớn đáng giá trên người, một cái thiếu niên dũng cảm đứng ra đối mặt với Lý Vĩnh Cường, hắn không lo sợ gì thân phận Lý Vĩnh Cường thậm chí trong mắt còn chẳng có nửa ý xem hắn ta là cái đinh gì, bên trong còn có cả khinh thường ngược lại đối với Lý Vĩnh Cường.

"Ngươi! Ngươi! Ngươi dám!" Lý Vĩnh Cường tức đến nghẹn họng đối với thiếu niên mới bước ra kia, hắn chưa lần nào bị sỉ nhục lớn như ngày hôm nay, giận quá mất khôn, hắn chẳng quan tâm đến vị trí đang đứng là ở đâu nữa, tay liền dơ lên muốn tát một phát vào thiếu niên dũng cảm kia, thiếu niên kia cũng nhìn ra được định lấy tay ngăn trở thì lúc này bỗng nhiên có một quầng sáng bọc phủ lấy Lý Vĩnh Cường, chế trụ hắn khiến toàn thân bất động dù cho cố gắng cách mấy cũng không thể di chuyển dù chỉ nửa bước.

"Trước Lạc Yến, nghiêm cấm toàn bộ hành vi lăng nhục cũng như b·ạo l·ực, không phân biệt thân phận đều phải nhận phạt. Lý Vĩnh Cường đánh rớt mất đi tư cách tham gia thi tuyển"

Giọng nói nghiêm nghị, lãnh ý bỗng từ cổng Lạc Yến học viện phát ra, cánh cổng lúc nào cũng đóng kín chẳng biết từ bao giờ đã mở ra, đứng trước cánh cổng lớn đấy một nam hài chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện ở đó.

Đứng dưới ánh nắng mặt trời tươi mới của mùa xuân, hắn mái tóc đen nhánh tựa như màn đêm bao phủ, băng lãnh đôi ngươi hổ phách nhìn xuống Lý Vĩnh Cường đại ý cảnh cáo sai phạm, khuôn mặt tuy vẫn còn nét chưa thành thục vẫn còn có chút phúng phính của 14 -15 tuổi song vẫn không thể nào che đi được vẻ trưởng thành của hắn, ngọc thụ lâm phong khí chất không biết cưa đổ bao nhiêu nữ nhân song ngược lại toàn thân lại tản mát ra khí lạnh bức người khiến ai nhìn vào cảm giác đều là cảnh báo chớ tới gần.

Đặc biệt nhất trên người hắn đang mặc chính là đồng phục màu trắng tinh chuẩn cùng huy hiệu đại biểu học viện Lạc Yến trên ngực, đại biểu thiếu niên trước mặt bọn họ chính là nguyện vọng bọn họ hướng tới, là một học viên của Lạc Yến đó a!