Chương 2
Xuyến Chi Lưu Niên - Chương 2
Nam hài khoác trên mình bộ đồng phục màu trắng bao người mơ ước với chiếc huy hiệu biểu tượng Lạc Yến học viện, không ai trong đây chẳng biết từ khi nào nam học viện này đã đi ra, không! thậm chí là cả khi cổng trường đã mở ra từ khi nào bọn họ cũng chẳng hề để ý!
Quang mang bạch sắc pha lẫn cùng với một chút màu lam lanh lẽo của băng tựa như hắn bấy giờ khí chất tản ra, thật lãnh a! Ngay cả ánh mắt bên trong cũng chẳng chứa gì tia nào hơi ấm, chỉ toàn là lạnh lùng mà thôi, nam học viên vừa xuất hiện liền lập tức khiến bầu không khí rơi vào tĩnh lặng hơn bao giờ hết, tựa như mặt nước phẳng lặng chẳng có lấy một cơn sóng lay động nào cả.
Nhất là đối với quý tộc, họ đặc biệt hết sức thận trọng trong hành động của mình ngay tại thời điểm này, mắt họ ngay khi nhìn thấy nam học viên vừa xuất hiện, so với dáng vẻ khi nãy khẩn trương dành cho hài tử mình thì giờ đây toàn bộ đều đã đổi hết bằng vẻ mặt trầm trọng, không người nào dám ngẩng đầu, bọn họ suy nghĩ giống nhau như một, không ai nguyện ý muốn chạm mắt vào nam học viện này cả.
Tại sao chứ? Tại sao ngài ấy lại ở đây? Câu hỏi nghi hoặc không ngừng hiện lên trong đầu họ, sau lưng mồ hôi lạnh không ngừng đổ xuống như thác.
Có vẻ như chỉ cần là quý tộc thành viên thôi liền sẽ dễ dàng nhận ra danh tính của nam học viên đột ngột xuất hiện này, người thừa kế ngai vàng đức vua sau này, mặt trời tương lai của Thiên Vạn đế quốc - Thái tử điện hạ - Thiên Vạn Nguyệt Dạ điện hạ!
"Hửm? Làm gì mà ở đây im lặng dữ vậy? Tiểu Dạ! Ngươi không phải là hâm dọa hay làm gì đáng sợ chứ? Sao ai cũng im im hết vậy?"
Bỗng một tiếng cười đùa của nữ hài vang lên, hoàn toàn phá tan đi bầu không tĩnh lặng muốn ngộp thở này, thậm chí còn cắt đứt đi dòng suy nghĩ trong đầu của những quý tộc có mặt tại đây. Tiểu Dạ? Ý là thái tử điện hạ sao? Từ khi nào mà người có thể để cho người khác gọi mình bằng cái danh đó? Ngay cả hoàng đế cũng chẳng bao giờ gọi ngài ấy bằng cái tên đó cả? Đây chính là t·rọng t·ội xúc phạm hoàng tộc đó!
"Vũ Linh, đã bao nhiêu lần rồi nhỉ? ta nhớ đâu có chấp nhận ngươi gọi ta bằng cái biệt danh đó đâu? Càng ngày càng gọi thuận miệng rồi đi, bỏ nó đi ngay cho ta!" Thiên Vạn Nguyệt Dạ lạnh giọng mà bảo.
Nữ hài trên người khoác trên mình đồng phục màu trắng giống hắn, trên ngực đeo lên huy hiệu biểu tượng của học viện, nàng thân phận cũng liền từ đó suy ra được, như Thiên Vạn Nguyệt Dạ cũng là một trong các học viên của Lạc Yến. Nàng mái tóc dài mền mượt tựa như dòng suối chảy xuống rủ xuống lưng, tùy tiện lấy một dải băng trắng cột lại, trên người phát ra hăng hái khí tức tỏa ra rõ ràng, tuy rằng dung nhan của nàng không phải tuyệt sắc song chính là ưa nhìn nhưng là thu hút nhất là cặp mắt lấp lánh của nàng, tựa như bên trong chứa cả thiên hà vậy khiến người nhìn vào liền phải nhớ kỹ.
Nàng trực diện đối mặt với băng lãnh khí tức của Nguyệt Dạ, trên mặt không có chút nào tỏ ra tia sợ sệt gì, thậm chí còn hòa ái mà nở nụ cười thản nhiên đáp lại mặt trời tương lai của vương quốc mà bản thân đang đứng
"Thôi nào~ Chúng ta đã là bạn suốt ba năm rồi còn gì, ngươi đâu cần phải lúc nào uy h·iếp ta được không? Tiểu Dạ, ta thấy cách gọi này cũng chẳng có hại gì đâu, đường đường là thái tử của một vương quốc sao lại nhỏ nhen đến thế chứ? Có cái tên để gọi thôi mà cũng uy h·iếp ta rồi. Người ta là con gái chân yếu tay mền đó, ngươi vậy mà lại nhẫn tâm muốn phá nát tâm hồn mỏng manh của ta a"
Vũ Linh giọng nói đầy thương tâm không chút nghi ngại gì thân phận của Nguyệt Dạ mà giả vờ bản thân tổn thương một cách sâu sắc.
Dường như đã quá quen thuộc với nàng lúc nào cũng tỏ ra dáng vẻ ủy khuất này, Nguyệt Dạ thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn nàng, trực tiếp không quan tâm "Đúng là nói chuyện với ngươi chẳng khác gì đàn gãi tai trâu, ta không để ý đến bất cứ cô gái nào tự nhận bản thân là chân yếu tay mền hay là tâm hồn mỏng manh nhưng ngươi thì lại khác đó. Không sợ đám cùng khóa khinh bỉ ngươi à? Thưa Cuồng Loạn Huyết Nữ"
"Ầy~ Quan tâm chi nè, ngươi biết ta từ trước tới giờ có bao giờ để ý đến cái nhìn của người khác đâu, bị khinh thì làm sao chứ, dù sao tất cả cũng là bại tướng trong tay ta nha. Muốn nói gì thì nói nhưng toàn là những lời từ đám thua cuộc mà thôi, nào có đáng để quan tâm" Tươi cười mà nói, Vũ Linh bộ dáng đung đưa vui vẻ mà nói.
Một lời này của nàng phát ra lập tức khiến ai khi nghe vào đều không khỏi hít khí lạnh, từ cách nói chuyện cũng như ngoại hình suy đoán, Vũ Linh nàng ta tuổi tác chắc chắn là bằng tuổi với thái tử, nhưng cái quan trọng tại đây chính là cách nói chuyện của nàng a! Hết sức tự nhiên thậm chí còn pha lẫn trêu đùa, đây đối với bạn "bình thường" thì hoàn toàn không đáng lưu tâm nhưng đây là đang đối diện trước điện hạ đó! Là ai cũng chẳng có cái gan đó đâu.
Rốt cuộc Vũ Linh thân phận như thế nào mới có thể tự nhiên giao tiếp với thái tử thoải mái như thế chứ? Thậm chí điện hạ ngài ấy cũng chẳng mấy để tâm, tuy rằng trong giọng có chút khó chịu nhưng bên trong hoàn toàn chẳng có chút nào chán ghét cả.
Đối mặt với loại tình huống phi diệu diễn ra một cách tự nhiên như vậy, phe cánh quý tộc không khỏi hít một hơi lạnh.
Nhưng đó là đối với quý tộc thành viên suy nghĩ cũng như những người biết thân phận của thái tử điện hạ - Thiên Vạn Nguyệt Dạ, còn đối với bình dân mà nói họ không hề hay biết người trước mặt mình đây chính là hoàng thất một trong, tương lai tiếp nhận vị vua trị vì vương quốc.
Bọn họ đều chỉ suy nghĩ đơn giản hai người Nguyệt Dạ cùng Vũ Linh là người của học viện cử ra phụ trách thông báo thể lệ quy tắc thi tuyển của học như mỗi năm cũng như dẫn thí sinh đi đến địa điểm kiểm tra mà thôi, nếu mà biết Nguyệt Dạ thân phận thế nào bọn họ liền phát sợ lập tức quỳ xuống mà hành lễ luôn cho xem.
Bấy giờ không hề hay biết gì, thường dân bọn họ suy nghĩ chỉ là trong tình huống bây giờ cứ phải cư xử sao cho phải phép, không thể để bản thân xảy ra sơ suất nào trước mặt hai người trẻ tuổi phía trước, dù sao hai người đó cũng là học viên của Lạc Yến, lại nói muốn có thể nhận lấy vị trí hướng dẫn này cả hai người nhất định đều phải là người tài giỏi nhất trong học viện đi.
Quay lại phía Nguyệt Dạ, ngay khi vừa nghe hết lời của Vũ Linh xong hắn liền không khỏi cảm thán "Quả không hổ danh là nữ hán tự b·ạo l·ực a"
"Thôi không nói chuyện này nữa, cần phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ lão sư giao cho, ta không muốn vì chậm trễ mà bị Kỳ lão đầu đó mắng một trận đâu" Vũ Linh lúc này xua tay nói, bấy giờ nàng ngón tay chỉ về Lý Vĩnh Cường không khỏi lớn tiếng trầm trồ "Bá tước hài tử, thật không phụ lòng cha mình mà, vậy mà lại dám hống hách trước Lạc Yến học viện. Chẳng biết là ngươi dũng cảm hay ngu ngốc đây? Ta thì lại thiên về vế sau hơn đi"
Lấy tay che miệng cười lạnh, nàng lời nói châm chọc Lý Vĩnh Cường hành động ngu ngốc dưới lớp giọng tưởng chừng khen ngợi, quả thật khiến người nghe không khỏi tức giận lên, nhưng mặc cho Lý Vĩnh Cường hai mắt hung hăng trừng to vào Vũ Linh nhưng nàng cũng chẳng đoái hoài gì, lúc này tầm mắt nàng đã dời đi đặt lên một người khác cũng cùng hướng đó. Ánh mắt hài lòng nhìn vị thiếu niên bình dân dám đứng ra mắng ngược lại Lý Vĩnh Cừơng, dù sao bá tước cái này tước vị nói sao cũng rất có quyền đối với thường dân, có thể tiến lên không chút sợ hãi nào mà đáp trả ngược lại, thái độ này cực kì đáng khen ngợi.
Nhất là đôi mắt cương ngạnh của đứa trẻ này khiến cho Vũ Linh rất khen thưởng, bây giờ muốn kiếm một người có thể sở hữu đôi mắt như vậy cũng rất khó đấy, kể cả là trong học viện đi chăng nữa. Nàng nhếch miệng cười nói "Có vẻ như trong đám nhóc tỳ này cũng có vài đứa thú vị đó. Tiểu Dạ, cậu thấy sao về chất lượng mầm non năm nay?"
"Xem như đạt tiêu chuẩn đi" Chẳng thèm nhắc nhở hay sửa lại cách gọi của Vũ Linh đối với mình nữa, Nguyệt Dạ ngắn gọn mà nhận xét.
Một lời nhận xét ngắn gọn này của hắn phát ra thôi liền tức thời châm ngòi cho ngọn lửa trong mắt đám trẻ có mặt bấy giờ, qua lời cả hai qua lại có thể bọn chúng chính xác là có hy vọng đậu vào Lạc Yến rồi đi nhưng đồng số ít khác cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, bên trong bọn nhỏ cũng có vài người khá có tiếng trong giới, thiên tài hai chữ này cũng không ngoa mà gắn lên chúng. Nhưng "Xem như?" lại còn "tiêu chuẩn?" nghe qua chẳng thấy có gì nhưng nếu nhìn nhận kỹ vấn đề mấy cái "hạt giống" trong lời Nguyệt Dạ và Vũ Linh nói ra chỉ là đối với Lạc Yến chỉ là mới vừa đủ chỉ tiêu thôi sao? Thế thì trong Lạc Yến học viện này định nghĩa hai chữ "thiên tài" mà nói là như thế nào đây?