Chương 10
Xuyến Chi Lưu Niên - Chương 10
"Ngươi nên phân rõ chuyện nào là không là nên nhún vào đi, Vũ Linh" Giọng nói lạnh lùng không chứa chút nào hơi ấm mà từ Nguyệt Dạ phát ra, tuy nàng là cháu gái của đại pháp sư Phong Hý song có những thứ không thể bỏ qua dù cho thân phận có thể nào đi chăng nữa cũng không nên tùy tiện mà xen vào.
Lòng người lại là thứ cấm kỵ nhất, không nên chạm hay nói lời nào, vì đây tựa như cái một quả bom vậy, chỉ cần đụng vào dù cho chỉ là một một chút thì khi lúc p·hát n·ổ cực kì khó lường a. Vũ Linh lại thản nhiên mà chạm đến thứ không nên tiếp cận nhất trong lòng của Nguyệt Dạ, dù cho biểu cảm không thể hiện gì tức giận nhưng khí lạnh từ người hắn phát ra còn đáng sợ hơn nhiều so với sự cơn cháy phẫn nộ nữa.
Không gian tựa như theo hắn ánh mắt hàn lãnh nộ hàn mà tản mát khí lạnh ra xung quanh, bao trùm như gió đông thổi tới chiếm cứ hoa viên mà phủ giá rét vậy, không khỏi khiến người bên trong run người vì rét.
Nhưng dù cho đối diện với Nguyệt Dạ, là kẻ hứng chịu, mục tiêu của cơn lãnh ý trong mắt Nguyệt Dạ phóng ra khiến người giống như nằm trong quan tài băng vậy, không thể nhúc nhích chỉ chó thể bất động để từng đợt gió rét thổi tới, thâm nhập vào cơ thể mãi không thể phản kháng, khó thể thoát ra giống như bị giam trong quan tài băng vậy.
Nhưng Vũ Linh lại khác, nàng hoàn toàn trái ngược, ngược lại còn chấp tay phía sau dáng vẻ tự tại vô cùng "Lắm chuyện? Cũng có thể nói vậy đi. Ta bản tính vốn tôn trọng riêng tư của mỗi người, rất hiếm mà xen chân vào a"
Nghe vậy Nguyệt Dạ không khỏi cười mỉa "Tôn trọng? Ngươi không thấy người nói rất mâu thuẫn sao?" nếu như theo nàng ta lời nói đối ứng mà ra thực sự như một trò đùa vậy, tôn trọng? Đã tôn trọng rồi thì tốt nhất đừng để tâm tới làm gì vậy cớ gì phải làm ngược lại, nàng là xem hắn là đứa nhóc ba tuổi dễ lừa chắc? Đây là xem thường hắn đi.
Dường như cũng đọc được suy nghĩ của Nguyệt Dạ, Vũ Linh thân thể khẽ động trong một thoáng chốc liền đã tới sát Nguyệt Dạ, hai mặt gần như kề sát, nàng lúc này đôi mắt luôn sáng lấp lạnh lại hiện lên một vẻ thương tiếc "Đơn thuần là vì ta không muốn trước mắt lại cứ phải đứng nhìn một viên bảo ngọc cứ thể mất đi ánh sáng vốn có mà thôi"
Hổ phách cũng có thể tính trong giới thạch bảo là một loại kinh diễm thạch bảo đi, dù cho như thế nào nó cũng là thứ khiến bao người mê ước, một viên liền có thể đổi mới đời người nhưng cho dù giá trị cao thế nào đi chăng nữa nếu một khi bảo thạch mất đi ánh sáng vốn có cũng tựa như đánh mất di ý nghĩa, đánh chính bản thân nó vậy.
Ngay khi chiếc lá rơi xuống đất, chỉ trong một giây ngắn hắn liền hai mắt trừng đến Vũ Linh trước mặt mình, là nàng tốc độ cực nhanh hay do ma pháp cường hóa, nếu là người thường chắc chắn khó thể chạm đến hai từ ''ma pháp'' nhưng Vũ Linh thân là cháu của Vũ Kỳ, một đại pháp sư nổi tiếng việc tiếp xúc mấy loại đơn giản ma pháp như cường hóa khỏi nói cũng rất dễ dàng, nhưng Nguyệt Dạ hắn lại không để tâm đến câu hỏi này quá lâu.
Hắn đương nhiên nghe ra cũng nhìn ra được đôi mắt của nàng là ám chỉ cái gì, hai mày liền nhíu lại thật sâu, tay vì thế cũng siết chặt lại, lời nàng tuy nhẹ song lại vang vọng trong đầu hắn, vang xuống tận đáy vực thẳm trong tâm hồn hắn nhưng liền tức khắc đó hắn cũng liền cự tuyệt, lập tức giãy tay ra buộc nàng phải lùi tránh giữ khoảng cách hắn cũng như là Nguyệt Dạ vạch ra ranh giới giữa hắn và nàng.
Ngay lập tức hắn liền quát nàng "Ta làm sao chẳng phải việc của ngươi! Đừng can dự quá nhiều khi không được cho phép!".
"Điện hạ!" Lúc này từ đằng xa vội vàng chạy đến cung kính gọi hắn, ngay vừa khi nhận hạc truyền tin Viên Tâm liền tức tốc giải quyết kết thúc công việc truy tìm người sau liền chạy tới hoa viên. Hiện giờ đã tới nơi, thái độ cung kính nhưng cũng xen lẫn nghi hoặc đối với Vũ Linh hắn nghiêng đầu hỏi "Đây là?"
Trong mắt hắn Vũ Linh hệt như một nam hài bằng tuổi hắn, bề ngoài của lúc này trông hệt như một đứa con trai từ ngoại hình cho đến trang phục, việc này rất dễ gây hiểu lầm đồng thời tuổi nhỏ rất khó phân biệt nam nữ đặc điểm cũng chính vì những điều mà Nguyệt Dạ khi gặp nàng mới liền ngỡ ngàng. Nhưng bây giờ hắn cần phải thu liễm lại lãnh ý trong mắt mình đã xong rồi mới giải đáp nghi hoặc của viên phụ tá của hắn
"Nàng là Vũ Linh, cháu gái của Vũ Kỳ - Phong Hý, đã xác nhận rồi". Vừa dứt lời Viên Tâm liền há hốc, hai mắt khó thể tin được, còn về phía Vũ Linh thấy được biểu cảm của Viên Tâm không giấu gì mà khúc khích cười lên.
Dù cho bầu không khí đã bớt mấy phần nặng nề song Nguyệt Dạ trong đầu vẫn không thay đổi suy nghĩ, đã tại đây là một chuyện gặp phải Vũ Linh càng khiến hắn mau mau ra khỏi cái nơi hoa viên này, trên mặt không chút biểu cảm nào liền xoay người biến mất khỏi hoa viên hoàng thất. Có lẽ cảm nhận được điện hạ mình hầu hạ cảm xúc khó chịu Viên Tâm tay chân có chút lóng ngóng tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra sao?
Còn lại Vũ Linh hai mắt vẫn cứ một mực mà dõi theo hình bóng càng ngày càng đi xa của Nguyệt Dạ nàng liền hơi hạ đầu xuống nói nhỏ một câu "Cần chi phải làm đau bản thân đến như vậy chứ"
Cuộc gặp gỡ đầu tiên cứ như thế mà kết thúc nhưng cùng lúc đó diễn ra đồng thời với họ, thư phòng đức vua lúc này không khí trầm tĩnh đến đáng sợ, Thiên Vạn Vô Nhận đức vua đáy mắt bấy giờ đây lại hiện lên tia nghi ngại đan xen cả phức tạp không thể nói rõ, ngài nhìn người thầy của mình năm trước đang ngồi cầm lấy ly trà uống xuống không khỏi trầm giọng xác nhận lần nữa "Chuyện này là thật sao thưa thầy?"
"Ngươi nghĩ ta sẽ nói dối cái vấn đề này sao? Dù rằn tính ta tùy hứng song lúc cần nghiêm túc sẽ không bao giờ nói đùa đâu" Vũ Kỳ hạ tách trà trong tay xuống nghiêm giọng nói, dáng vẻ chân thật có mấy phần uy khí cường giả toát lên, hoàn toàn khác so với cái lúc lão mới đến a! Rốt cuộc là chuyện gì có thể đả động tới tâm tình khiến cho một bậc đế vương phiền não? Rốt cuộc là chuyện lớn như thế nào có thể khiến Phong Hý nổi tiếng chẳng quan tâm đến sư đời mà phải xách cái thân già của mình tận hoàng cung báo lên cho bệ hạ?
Không! Nếu muốn phải hỏi thì phải nói đến vì sao Vũ Kỳ - Phong Hý đại pháp sư người yêu lấy vẻ đẹp của bản thân thế nào mà lại từ bỏ trở thành dáng vẻ của một lão già đây? Có thể câu hỏi này cũng liền quan đến chuyện khiến cho cả hai đều phải mang lên mình cực lớn áp lực đi.