Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyến Chi Lưu Niên

Chương 9




Chương 9

Xuyến Chi Lưu Niên - Chương 9

"Tỉnh lại đi, nếu cứ thế cậu sẽ mãi chìm sâu trong biển hồi ức đấy"

Bỗng một giọng nói xa lạ đột nhiên cất lên, Nguyệt Dạ ngay lập tức liền bị giọng nói bất ngờ ấy kéo về hiện tại, thoát ra khỏi những hồi ức của bản thân Nguyệt Dạ liền ngẩng đầu lên nơi phát ra giọng nói.

Tại gần đó, trên cây cổ thụ lớn với tán lá rậm rạm như muốn che phủ cả bầu trơi màu xanh dương phía trên, vì đã vào mùa thu nên nhiều phần tán lá đã ngã sang vàng thu, sắc xanh hòa với sắc vàng, sự giao thoa giữa sự tươi mới và già cội, trên đó nếu như không nhìn kĩ thì giữa những tán lá với phần bóng che khuất đi có một bóng người hòa lẫn vào như muốn hòa lại làm một với bóng tối kia.

Sau một thoáng bóng đen mới vừa nãy vẫn còn đang ngồi vắt vẻo bây giờ đã nhảy xuống dưới, đôi chân nhỏ nhẹ nhàng đáp xuống đất, đôi mắt sáng ngời như chứa cả ánh dương hy vọng làm người ta khi đối mắt không khỏi cảm thấy vô cùng tự nhiên, từ đôi mắt đó liền có thể nhìn ra chắc chắn người sở hữu là một người vô cùng vui tươi, thích hướng ngoại rồi a.

Khi nhìn vào người đối diện ngay trước mặt mình Nguyệt Dạ giống như nhìn vào một tấm gương vậy, con người ở phía bên kia mặt kính hoàn toàn đối nghịch với cậu đi, nhất là khi lại phải nhìn thấy hình ảnh của bản thân trong đôi mắt đầy ánh sáng đó, điều này khiến hắn rất khó chịu.

"Ngươi là ai?" Tuy rằng trong lòng cảm thấy khó chịu song trên mặt Nguyệt Dạ vẫn không biểu lộ chút gì, đôi hổ phách có phần cảnh giác nhìn con người đang đối diện hắn.

Mái tóc ngắn có phần hơi rối, không như của Viên Tâm đây là do đã nằm hay dựa ở đâu đó khiến tóc không còn vào nếp nữa, kì lạ nhất là tại phần đuôi tóc mai hai bên của người này lại dần chuyển sang một màu tìm có phần u ám, khác với sắc tím của diên vĩ thì nó lại có phần tối màu hơn rất nhiều.

Trang phục mười phần sạch sẽ nhưng không hề có chút nào tỏ lên vẻ giàu có hay được trang trí đặc biệt gì, lại nói với thân phận là thái tử Nguyệt Dạ cũng đã gặp mặt qua không nhiều thì cũng là mấy lần các thiếu gia tiểu thư của giới thượng lưu qua các buổi tiệc rồi nhưng đối với người vừa xuất hiện trước mắt hắn lại là lần đầu tiên.

Đúng là đối với hoàng tộc khi gặp những người lạ mặt không mời như này sẽ phải nâng cao sự đề phòng đối với đối phương, việc Nguyệt Dạ cảnh giác với người đang đối diện hắn cũng không phải là hành động gì thiếu tế nhị cả, đây là cơ chế bảo vệ đối với những người mang thân phận lớn, nhất là khi còn là hoàng thân quốc thích nữa.

Nhưng dù cho là vậy Nguyệt Dạ khi đối mặt với người lạ mặt này tuy rằng trong mắt có hiện lên tia cảnh giác song cũng chẳng đáng là bao, hắn cũng chẳng có ý định t·ấn c·ông lại, dù cho đã hỏi người trước mặt mình là ai nhưng trong đầu hắn đại khái cũng đã đoán ra rồi, chỉ là...thật sự với vẻ ngoài nếu như không chú ý kĩ chắc chắn sẽ bị lầm cho xem, đại pháp sư ông ấy lại chẳng nhắc gì về chuyện này cả.

"Tớ hả? Tớ tên là Vũ Linh, tớ theo ông ngoại đi đến đây nhưng vô tình đến đây. Còn cậu?" Vũ Linh rạng rỡ tươi cười giới thiệu bản thân đồng thời cũng tỏ ra sự thân thiện của bản thân đến với Nguyệt Dạ.

Nhưng trái ngược với Vũ Linh, Nguyệt Dạ chỉ lãnh đạm mà đáp lại sự nhiệt tình của Vũ Linh "Thiên Vạn Nguyệt Dạ, hân hạnh" song đối với sự lạnh lùng của hắn đối với mình, Vũ Linh vẫn giữ trên miệng chiếc bán nguyệt nụ cười, không có gì thay đổi cả.

Nàng vẫn cười tươi mà nói "Nguyệt Dạ, tên hay! Nhìn qua chúng ta cũng là bằng tuổi nhau, ít nhiều thì cũng là cách một đến hai tuổi là cùng, mà ông của ta vừa hay bắt ta đến đây để kết bạn làm thân, ngươi sẽ là người đầu tiên làm bạn cùng ta nhé. Nhưng mà Nguyệt Dạ kêu ra không mấy thân thiết như những người bạn sẽ làm trong lời của ông ngoại vậy nên ta gọi người là Tiểu Dạ đi, ổn chứ? Nếu không được thì là Dạ Dạ nha hay là kết hợp cả hai, Tiểu Dạ Dạ?"

Ồn ào, hai từ lập tức hiện ra trong đầu Nguyệt Dạ nhận xét con người người đang ở trước mặt mình, một lúc liền nói ra nhiều như vậy, hắn liền đã biết hắn gặp phải một người phiền phức rồi đi, với lại Tiểu Dạ? Dạ Dạ hay là Tiểu Dạ Dạ? Mấy cái này có thể ra miệng gọi hắn thái tử sao? Đương nhiên là không thể! Như thế thì còn ra thể thống gì chứ!

Đường đường là thái tử, kế thừa dòng máu hoàng thất lại có thể bị gọi bằng những cái tên đó nếu như bị truyền ra liền sẽ bị đàm tiếu ngay, thân là thái tử, người sau sau này sẽ kế vị ngai vàng sao có thể chấp nhận được đây, vì đó liền dứt khoát từ chối "Không được gọi ta như vậy"

"Hể? Nhưng vì sao chứ? Tiểu Dạ nghe hay mà, nghe rất dễ thương nha" Mặc cho thái độ kiên quyết không chấp nhận của Nguyệt Dạ, Vũ Linh vẫn không từ bỏ việc muốn gọi hắn là Tiểu Dạ, việc này càng khiến hắn ta đau đầu.

Nếu là bình thường, con em quý tộc hắn chỉ cần nói một câu là họ liền đã hiểu ý rồi nhưng đây trước mắt hắn chính là cháu gái của một trong hai vị pháp sư mạnh nhất thế giới, Phong Hý tính tình tùy hứng song sức mạnh lại không thể chối cãi, nếu để cháu gái ông ta chịu thiệt hay không vui cái tin đến tai lão ấy liền có thể đe dọa đến Thiên Vạn a. Dù cho sinh ra là người Thiên Vạn nhưng với cái tính quái gở của ông ta có khi thật sự sẽ làm thật đó!

Đã là loại người ồn ào hắn không muốn v·a c·hạm rồi vậy mà còn phải chấp nhất khó một lời giải quyết này, thật sự gặp phải cái phiến lớn a! Ta đáng lẽ lúc đó không nên tò mò nàng ta là cái dạng người như thế nào, thà rằng ngay lúc đó từ chối luôn cho lành, bây giờ, haiz...

Lắc đầu thở dài, Nguyệt Dạ không muốn quan tâm nữa, càng nghĩ lại càng đau đầu thế thì mặc kệ nó đi, dù sao Phong Hý Vũ Kỳ chỉ kêu là tìm cháu gái của ông ta thôi, tìm được rồi thì sao cũng được. Quyết định như thế Nguyệt Dạ liền xoay người bỏ đi nhưng trước khi đi vẫn không quên để lại lời nhắc nhở cho Vũ Linh

"Ông của ngươi hiện tại đang ở cùng Vô Nhận bệ hạ trò chuyện trong thư phòng, ngươi nếu không biết đường có thể hỏi thăm người trong hoàng cung để rõ đường tới"

Ít nhất còn để nàng biết ông của mình đang ở đâu để khỏi lo về sau nàng lại đi lung tung trong điện mà tìm người, hai cái ông cháu này rõ ràng không cùng huyết thống vì sao tính cách có thể giống nhau được vậy nhỉ? Liền là ở gần cũng có thể bị lây? Thì ra bô tính cách cũng có thể bị ảnh hưởng đó, Nguyệt Dạ bỗng nhiên thu vào đầu một phát hiện kỳ quái.

Hiển nhiên hắn cũng không quên nói với Lữ Viên Tâm đã tìm được người để bên kia khỏi cần chú tâm nữa, trong miệng thì thầm khẩu quyết bỗng trên tay hắn hiện lên một con hạc giấy, ma pháp truyền tin, một loại ma pháp sơ cấp đơn giản, như tên dùng để truyền tin nhưng phạm vi có thể truyền đi không quá lớn.

Phất tay vẫy đi hạc giấy, tựa như cưỡi trên gió chiếc hạc liền trôi nổi trên bầu trời như một chú chim thật sự mà hướng đến Viên Tâm phương hướng bay đi truyền lại lời nói của Nguyệt Dạ đến hắn phụ tá.

Làm xong hết mọi chuyện tưởng chừng có thể êm xuôi rời khỏi nơi này, nói thiệt khó chịu đối với Vũ Linh là một phần nhưng phần lớn hắn vẫn là không muốn tiếp tục phải ở lại hoa viên này thêm nữa, nếu cứ chậm trễ ở đây hắn mọi thứ lúc này sẽ như công cốc mất, có quá nhiều thứ không nên nhớ đến, cứ chôn xuống dưới đáy sâu đi.

Nhưng tại hắn phía sau Vũ Linh vẫn luôn một mực dõi theo hắn bóng lưng bỗng nhiên liền cất tiếng hỏi "Ngươi định mãi chạy trốn như thế mãi sao?" Âm thanh nhẹ nhàng bâng quơ tựa lông vũ nhưng đối với Nguyệt Dạ những ngôn từ này nặng như cả tạ, đè nén lại hắn trái tim.

Tưởng như thuận lợi mà tránh đi vậy mà lại bị một lời nói của Vũ Linh phát ra liền khiến hắn dừng bước lại, đôi ngươi băng lãnh bấy giờ giống như phủ lên một lớp sương vân không thể thấy rõ mục đích, nhưng dù vậy vẫn có thể nhìn ra một tia sát khí nhỏ như ẩn như hiện bên trong làn sương đó.

Vẻ mặt vô cảm như phủ lấy giá sương, lãnh đạm mà nhìn lại Vũ Linh, giọng nói không chút hơi ấm nào như lời băng tuyết cực hàn vậy "Ngươi là muốn xen vào chuyện của ta? Lắm chuyện quá rồi đó"