Chương 3
Xuyến Chi Lưu Niên - Chương 3
Khác với các học viện khác, thường thì những việc như quản lý các hoạt động của trường thường là được giao các lãnh đạo của học viện sau phân ra cho các giáo sư phụ trách nhưng ở Lạc Yến, câu truyện này lại hoàn toàn ngược lại, từ xưa đến nay các công việc như thông báo hay sắp xếp cho việc chiêu sinh hay những hoạt động thường niên không bao giờ tới tay các giáo viên trong trường, mọi việc đều được chuẩn bị và hoàn thành bởi các học viên.
Các khâu thông báo, lựa chọn địa điểm kiểm tra cũng như nội dung như thế nào đều là do một tay các học viên nghĩ ra và thực hiện, trong đó không hề có một sự nhúng tay nào đến từ các giáo viên, lão sư của học viện. Mà nếu có thì cũng chỉ là phần đánh giá, xem xét mà thôi cùng với giá·m s·át xem bọn họ liệu có đang thực hiện nghiêm túc trách nhiệm bản thân được giao hay không hoặc có việc làm nào gian dối, nâng đỡ thí sinh có quan hệ với mình không.
Lại nói thêm, những người tiếp nhận phụ trách ấy cũng chẳng phải hạng vô danh tiểu tốt gì, từ năng lực lẫn về bản lĩnh của mỗi người, không ai là không có thực lực cao cường bên trong học viện cả, nếu phải miêu tả ra thì bọn họ chính là những viên ngọc quý nhất trong hàng trăm những viên ngọc được mài dũa ra bởi học viện.
Là những người nắm giữ những thứ hạng đầu trong bảng thành tích của toàn học viện đấy!
Vì vậy mỗi năm qua đi mỗi kỳ tuyển sinh của Lạc Yến cũng đều rất phong phú, mà cũng chính vì đã trải nghiệm nên những người phụ trách này lại càng hiểu rõ các tố chất cũng như các mặt điều kiện cần có nếu muốn trở thành một thành viên trong Lạc Yến học viện của họ, tránh cho nơi đây lẫn mấy tạp chất vô dụng không cần thiết.
Thực hiện khâu nhiệm vụ được giao, Nguyệt Dạ cùng Vũ Linh hai người cùng nhau thay phiên phổ biến thể lệ cũng như quy tắc cuộc thi nhập học vào Lạc Yến cho mọi người nghe, hai người với hai tính cách đối lập tựa như hai cái thái cực đối nghịch nhau vậy nhưng lúc này lại đồng bộ một cách đáng kinh ngạc, phân chia phần đọc một cách rạch ròi cũng như hướng dẫn mọi người chỉnh tề đi đến địa điểm kiểm tra chính thức.
Đến đây thì nhiệm vụ của hai người coi như đã hoàn thành, phần tiếp theo sẽ được giao lại cho người khác, bọn họ từ lúc này trở đi có thể nghỉ ngơi rồi, Nguyệt Dạ cùng Vũ Linh sau khi báo cáo hoàn thành nhiệm vụ xong liền không nề hà gì ở lại lâu, rất nhanh mà rời đi.
Dọc theo con đường mòn, cả hai xuyên qua hàng cây đang xì xào đung đưa trong cơn gió mùa xuân trong lành, vài tia nắng xuyên qua tán lá chiếu xuống tựa như những dải lụa vàng trông mới thật sống động làm sao, bấy giờ trở lại dáng vẻ bất cần thường ngày của mình, Vũ Linh hướng về bên cạnh mà hỏi
"Tiểu Dạ, ngươi nghĩ xem sẽ có bao nhiêu đứa vượt qua kỳ thi năm nay?"
"Chẳng rõ, đâu ai biết được chuyện tương lai chứ" Nguyệt Dạ khuôn mặt vô cảm ngắn gọn trả lời Vũ Linh câu hỏi, chuyện này hắn chẳng quan tâm lắm, dù sao thì nếu có đứa nào thông qua không phải sẽ được dán thông báo tại bảng thông tin ở sân trước sao? Cần gì phải đoán chi cho mệt.
Tuy rằng đã hiểu rõ tính của bằng hữu mình song Vũ Linh vẫn không thể chấp nhận được câu trả lời của Nguyệt Dạ vừa đưa ra, nàng phụng phịu nói "Này! Đây là câu trả lời à? Ít nhất thì cậu cũng phải đoán đại vài con số đi chứ"
Lúc này bỗng tự dưng Nguyệt Dạ liền dừng lại, hắn hai mắt chằm chằm nhìn thẳng nàng, không rõ ý nghĩa ánh nhìn này của hắn Vũ Linh không khỏi nghiêng đầu nghi hoặc "Có gì sao? Trên mặt ta có dính gì à?" dù câu hỏi đã nói ra song Nguyệt Dạ vẫn một mực im lặng, điều này lại càng khiến Vũ Linh càng tò mò hơn, không lẽ thật sự trên mặt nàng có dính gì sao?
Nhưng mới vừa nghĩ đến đó xong Nguyệt Dạ liền lấy tay búng nàng cái trán một cái "bốc". Tự nhiên khi không bị nhận một cái búng trán bất ngờ không rõ nguyên nhân, Vũ Linh hai mắt đầy chấm hỏi ngơ lấy mà nhìn Nguyệt Dạ.
Mắt thấy biểu cảm của nàng hiện tại Nguyệt Dạ không khỏi cười nhạt, khuôn mặt băng sơn vô cảm bấy giờ tựa như gió xuân thổi tới, lại kết hợp cùng những tia nắng không khỏi khiến người chứng kiến xao xuyến song điều này nếu nói ra thế nào cũng chẳng ai tin, nổi tiếng vô cảm Thiên Vạn Nguyệt Dạ điện hạ, người chẳng bao giờ cười lấy một lần, ngay cả đối với người thân cũng như những người thân cận đối với ngài, không có một ai tận mắt nhìn thấy ngài ấy cười bao giờ dù cho chỉ là cái nhếch miệng. Vậy mà bây giờ...
Mà tựa như bởi vì thế Vũ Linh vẻ mặt của nàng cũng càng ngày càng nghi hoặc nhiều hơn nữa "Tiểu Dạ này, ngươi sẽ không phải dây thần kinh bị chập ở đâu chứ? Chứ ngươi bây giờ khiến ta hoang mang đấy"
"Còn không phải tại ngươi" Trở lại dáng vẻ băng lãnh, chớp mắt tựa như vừa nãy chỉ là hư ảo, khí tức lạnh lẽo lần nữa tỏa ra, mang trên mình vẻ mặt vô cảm hắn lạnh giọng bình thản tiếp tục nói
"Nếu là mấy năm trước đổ lại thì chắc chắn vượt qua cùng lắm là gần 100 người nhưng năm nay nội dung thi lại chính là do một tay Liên học tỷ cùng Lâm ca tạo nên, ngươi đoán có thể bao nhiêu đứa có thể chứ? Nghĩ thôi cũng rõ rồi, cần chi phải đoán linh tinh"
"Nhưng mà...Ít nhất cũng đoán thôi, có hại c·hết người nào đâu. Nghiêm túc quá thì khô khốc lắm" Vũ Linh thản nhiên đáp lại Nguyệt Dạ "Cuộc đời này vốn chẳng ai rõ ràng chuyện tương như thế nào nhưng nếu qua mấy việc như thế này ít nhất cũng làm ta trở nên thích thú đối với con đường vô vị này mà, phải không?"
Nguyệt Dạ lúc này không mở miệng đáp lại nàng ngay, hắn bỗng chốc thở dài một hơi cảm thán "Lại nói mấy câu triết lý, trông thì hay ho nhưng tiếc là lại phát ra từ miệng của ngươi a. Nếu như không phải do cái tính tùy tiện, luôn thích làm mấy thứ khác người của ngươi thì có lẽ nó đã trở thành một câu lời khuyên đầy ý nghĩa cho đời rồi đi"
Vũ Linh nghe xong liền cười phá lên, nàng hai tay để sau đầu đôi mắt màu đen hiện lên mấy phần tinh ranh mà trả lại cho Nguyệt Dạ một câu "Hahaha...Không phải chính là nhờ ta khác người mà ngươi mới có một người bạn thú vị như ta sao?"
"Thú vị? Phải là một kẻ rắc rối mới đúng" Nguyệt Dạ lập tức chán nản mà sửa lại song ngược lại trong đáy mắt của hắn phản chiếu lại không hề có tia nào là không thích cả, thậm chí còn có thỏa mãn.
Mà ngay lúc này một bóng đen liền vụt qua mặt Vũ Linh, không! Là do tốc độ cực kỳ nhanh mới không thể thấy rõ, lúc này người đó đứng chắn lại trước mặt Nguyệt Dạ, ngăn biệt hắn với Vũ Linh ra
"Cô nàng điên, mau mau tránh ra khỏi điện hạ đi! Ta đã nghe rồi, ngươi dám ngay trước bàn dân thiên hạ mà dám gọi ngài ấy là "Tiểu Dạ" đây chính là t·rọng t·ội khinh thường hoàng gia a! Còn không biết lỗi!"
Lớn tiếng mà xổ ra một tràng mắng Vũ Linh, Vũ Linh bấy giờ nghe hết lời mắng của người bất ngờ cũng chẳng phản ứng gì, nàng ngược lại còn tươi cười mà chịu đựng những lời đó
"Thôi nào Viên Tâm, ngươi đâu cần phải làm gắt với ta đâu, ngay cả Tiểu Dạ chủ nhân ngươi cũng chưa nói gì đâu vậy mà ngươi đã xù lông như vậy rồi, không tốt cho sức khỏe đâu nha" Vũ Linh nụ cười rạng rỡ mà nói, thân thể nhẹ đung đưa theo nhịp bước chân mà tiến tới gần người vừa chạy ra, giọng như trêu đùa.
Bốn mắt đối diện, người nam nhân vừa hối hả chạy tới tách Vũ Linh và Nguyệt Dạ ra như trong lời của Vũ Linh tiết lộ, Viên Tâm, Lữ Viên Tâm, hắn là thư đồng từ nhỏ đến lớn của Thiên Vạn Nguyệt Dạ, con trai thứ của nhà Lữ Viên công tước. Mái tóc màu cam chói mắt, t uy rằng vẻ ngoài không có gì nổi bật nhưng từ trong đôi mắt xanh lục ánh lên sự thông thái, trên đó đeo lên cặp kính lại càng tôn lên hắn trí thức hơn. Bấy giờ đối diện Vũ Linh hắn lớn tiếng quát
"Đó còn không phải do ngươi không ngừng líu ríu bên cạnh điện hạ sao? Đến nỗi mà ngài ấy phải phát ngán đến việc phải sửa chửa lại lời nói của ngươi, thật là một đứa con gái không thân biết phận, đã dám tiếp cận điện hạ rồi mà còn kèm theo những hành vi không đúng . Thật chẳng biết ngươi có phải hay không là người hay thú nữa? Nói nhiều đến nỗi như nước đổ lá môn ấy!"
Tựa như súng liên thanh, Viên Tâm không ngừng chỉ thẳng vào mặt Vũ Linh thẳng thừng nói nhưng Vũ Linh đối với thái độ của hắn lại lại làm như chẳng mấy để tâm, thậm chí càng nghe nàng lại càng tỏ ra thích thú, khúc khích nhẹ đáp lại "Ta thừa nhận ta là đứa con gái không biết thân biết phận nhưng không phải điện hạ ngài ấy cũng chẳng hề chán ghét vẫn tiếp tục chơi thân với ta mà, phải không Tiểu Dạ?"
"Đừng lôi ta vào chuyện rắc rối này, mà nếu cho là đúng đi nữa thì còn không phải là do chính ngươi bắt đầu sao? Ngươi tự rõ mà" Nguyệt Dạ ngoẳn mặt đi mà nói, hắn không muốn phải tham gia vào vụ này chút nào, ồn ào.
Mặt ngoài tỏ vẻ không quan tâm thậm chí lạnh nhạt mà đi trước bỏ hai người kia ở lại nhưng vì sao? Vì sao hắn trong lòng lại không có chút nào khó chịu đối với tình hình hiện tại nhỉ? Thậm chí còn rất thỏa mãn những gì bản thân đang trải qua nữa.
Nhưng có lẽ vì không thể nhìn thấy suy nghĩ của điện hạ mình, Viên Tâm tưởng rằng Nguyệt Dạ bây giờ đang rất khó chịu, với tư cách là người phục vụ lại khiến cho chủ nhân mình bất mãn hắn mặt liền đen lại, chẳng biết có phải hoa mắt hay không mà liền có thể thấy được hắn trên đầu mây đen âm u tụ tập lại nữa kìa.
Song đối ngược với Viên Tâm, Vũ Linh trên môi nụ cười vẫn không chút thay đổi nào, vẫn ở đó mà cười vui sau cũng liền rất nhanh mà chạy đến bên cạnh Nguyệt Dạ nói cười vui vẻ tiếp, bỏ lại một mình lầm bầm tự trách Viên Tâm ở lại một mình.
Lúc phát hiện ra chỉ còn lại một mình Viên Tâm không khỏi ngây người một hồi sau khi nhận ra bản thân đã bị bỏ rơi đằng sau hắn liền vắt chân lên cổ mà chạy, trong đầu không ngừng lo lắng cái nhỏ Vũ Linh đeo bám gây phiền phức cho điện hạ của mình.
Mà tại chỗ khác, không hề hay biết mình đã bị nhìn thấy hết, một người nam nhân thân hình cân đối đang tại sân thượng nhìn xuống cả ba người Nguyệt Dạ lúc này, người này thân cao hơn Nguyệt Dạ hai cái đầu, rõ ràng là một đàn anh niên khóa phía trên, anh lặng lẽ mà nhìn hết các cuộc đối thoại của ba người phía dưới. Mái tóc đen cột xuôi được vắt qua một bên vai, đôi mắt giống như của Nguyệt Dạ, hổ phách con ngươi song bên trong chứa tia hòa ái, khác biệt hẳn đôi mắt luôn chứa lãnh ý của cậu, khiến người lại gần có cái nhìn thân thuộc.
Hắn bấy giờ nhìn xuống cả ba thì thầm một câu "Thật tốt đi"
"Cái gì tốt cơ?" Lúc này một người nữ lại từ đằng sau hiện ra, nàng khuôn mặt tuy mang chút non nớt song thân hình lại vô cùng khiến người ta bỏng mắt, nàng tiến tới bên cạnh người nam kia không chút ngại ngùng tò mò hỏi "Ngươi đang xem cái gì mà tâm tình trở nên tốt thế? A Lâm"
A Lâm cách gọi thân thuộc của Thiên Vạn Thanh Lâm, người khi trước được nhắc qua từ cuộc trò chuyện của Nguyệt Dạ cùng Vũ Linh, hắn h·iếp mắt hiền từ mỉm cười "Ngươi vậy mà còn hỏi ta, Liên? Rõ ràng là biết câu trả lời nên mới đến đây mà"
Học tỷ Trần Mỹ Liên cùng với Thiên Vạn Thanh Lâm chính là hai người học viên năm cuối của Lạc Yến học viện, cả hai chính là năm nay soạn ra nội dung thi cho kỳ tuyển sinh của học viện, trong học viện danh tiếng của hai người không ai là không biết, đáng lẽ bây giờ cả hai phải đang ở chỗ thi mà giá·m s·át chúng thí sinh kia nhưng không biết bằng cách nào đã lẻn lên sân thượng mà người không ai biết.
Liên dựa người lên thành sân thượng khẽ liếc xuống bên dưới, nàng cùng Thanh Lâm đều giống nhau, tại trong học viện là người nổi tiếng nhưng ngược lại với đó, hai người trong các mối quan hệ lại chẳng có một người nào gần gũi cả, bấy giờ nhìn xuống ba cái đứa nhỏ học đệ học muội của mình trên mặt nàng không tài nào giấu nỗi sự ngưỡng mộ dành cho cả ba người bạn nhỏ.
Nàng chầm chậm di chuyển đôi ngươi, ngẩn người một lúc rồi liền nói "Thật ngạc nhiên nhỉ? Cảnh tượng này tưởng chừng chẳng thể nào có thể xảy ra vậy mà giờ lại, nhất là đối với Nguyệt Dạ đứa nhỏ này, tưởng như nó sẽ chẳng bao giờ có thể có được nét mặt đó được chứ".
Nàng nhìn Thanh Lâm mà nhẹ nói, Thanh Lâm bên cạnh nàng cũng gật đầu đồng ý với lời của Liên, hắn không khỏi nghiêng đầu hồi tưởng "Đúng vậy, nghĩ lại ngày đó chúng ta nào có thể ngờ mọi chuyện có thể diễn ra một cách kinh hỉ như vậy đâu, thế mà mọi thứ bỗng chốc loạn hết cả lên rồi chẳng biết từ khi nào đổi thay"
Mỹ Liên vừa nghe Thanh Lâm vừa cười khúc khích, ánh mắt đầy trầm ngâm mà nói "Tất cả đều chính là nhờ công lao của cô bé đó nhỉ? Vũ Linh, đứa bé này lúc nào cũng khiến người ta phải kinh ngạc với những chuyện mà nó làm đi"
Mùa xuân, mùa đầu tiên cũng là mùa khởi đầu cho một năm mới, đại diện cho những biến đổi cũng như bắt đầu của cái gì đó. Là những học viên năm cuối, nàng cùng Thanh lâm đều rất rõ học viện này, bên ngoài hào nhoáng bao nhiêu thì bên trong lại càng đơn điệu bấy nhiêu, nới người người mơ ước trong cái vương quốc này đối với hai người mà nói thật sự rất nhàm chán, nhàm chán đến nỗi vô vị nhưng rồi đến khi ngày đó đến, mọi thứ mà hai người từng biết đều bỗng chốc biến đổi.
Đúng vậy...Kể từ ba năm trước, cũng giống như bây giờ, khi cánh cổng Lạc Yến học viện rộng mở đón chào những lứa hạt giống mới, à không, trước cả khi đó nữa, bởi vì chiếc bánh răng vận mệnh đã sớm quay đi trước cả khi mọi người kịp nhận ra rồi...