Chương 5
Xuyến Chi Lưu Niên - Chương 5
Nguyệt Dạ hạ người kính trọng mà nói "Kính chào bệ hạ, con đã tới rồi ạ"
"À, Nguyệt Dạ con đến rồi à, mau lại đây. Ta muốn giới thiệu cho con vị khách mới ghé thăm này của ta" Tuy rằng giọng nói đã có phần hòa hoãn hơn so với giọng nghiêm lãnh mời Nguyệt Dạ cũng như Viên Tâm đi vào thư phòng vừa nãy nhưng dựa vào tông giọng của chủ nhân giọng nói này vẫn không thể nhầm lẫn được, cả hai giọng nói khi trước cũng như bây giờ đều là cùng một người, đồng thời cũng là người đứng đầu của Thiên Vạn vương quốc - Thiên Vạn Vô Nhận đức vua.
Dù rằng người là một người thân phận cao quý, một người đứng trên vạn người nhưng trong đáy mắt của ngài lúc này không khỏi hiện lên một tia man mác.
Nhưng rồi rất nhanh nó liền bị che đậy bởi nét cười trên mặt của người, Thiên Vạn Vô Nhận đứng dậy khỏi bàn làm việc mình đi đến chỗ bàn ghế được đặt ở bên phải căn phòng, tại đó có một cụ già râu tóc bạc phơ, quần áo tuy sạch sẽ nhưng có phần cũ kỹ, còn có vết chỉ khâu vụng về, một người nhìn qua chẳng có gì đặc biệt lại nói cũng chẳng hợp với nơi cung điện xa hoa này lại có thể xuất hiện ở đây đang ngồi nhàn nhã thưởng thức trà trong khi đối diện trực tiếp vua một nước lớn như Thiên Vạn Vô Nhận thật sự liền sẽ khiến người nghi vấn rất nhiều về thân phận lão đầu này.
"Giới thiệu với con, đây là ngài Vũ Kỳ, ông ấy từng là thầy của ta. Hay còn được biết với cái danh phổ biến hơn là Phong Hý đại pháp sư"
"Cái gì? Phong Hý đại pháp sư á! Không thể nào!" Viên Tâm ngay tức thời mà thốt lên đầy kinh hãi, giọng hắn to đến mức mà cả căn phòng gần như là rung chuyển vậy, lúc phát hiện bản thân bấy giờ phạm sai lầm Viên Tâm liền lấy tay nhanh chóng bịt miệng, cúi gầm mặt xuống đầy hối lỗi cũng như che giấu đi sự xấu hổ của bản thân mình.
Đường đường là hầu cận của thái tử vậy mà trước mặt đức vua cũng như vị đại pháp sư có tiếng nhất bấy giờ Phong Hý - Vũ Kỳ vậy mà lại có thể dám hét toáng trước mặt cả hai người, xấu hổ đã là một chuyện rồi nhưng thân là người hầu thân cận của thái tử Nguyệt Dạ điện hạ, mọi hành động, cho dù là nhỏ nhất cũng có thể ảnh hưởng lớn đến hình ảnh của chủ nhân hắn a, như hắn hành động vừa nãy có khác gì bôi nhọ vào hình ảnh thái tử của hắn xuống không chứ. Tội này đáng c·hết cả muôn ngàn lần đối với hắn a!
Nhìn về phía người hầu hầu thân cận nhất của mình, có thể nói Viên Tâm chính là Nguyệt Dạ người bằng hữu cũng không sai, Lữ Viên Tâm thân phận ban đầu chính là con thứ của gia đình công tước Lữ Viên sau liền được chọn trở thành người hầu kiêm luôn thư đồng phụ trợ cho Nguyệt Dạ bởi vậy mỗi hành động cũng như từng cử chỉ, lời nói của Viên Tâm đều hiện lên sự tế nhị cũng như lễ nghi quý tộc, gần như là không có khe hở hay lỗi nào cả, vậy mà giờ đây có thể khiến hắn hành động một cách mất mặt như bây giờ thì đúng là đặc biệt hiếm có.
Nhưng Nguyệt Dạ cũng chẳng thể trách hắn được, dù cho cả Minh Huyền Đại Lục, pháp sư tuy chỉ có một số ít người có thiên phú sở hữu pháp thuật song nó cũng chả phải hiếm lạ gì, chỉ cần là có dòng máu quý tộc hay hoàng tộc cũng như một số trường hợp hiếm gặp là ở một vài thường dân cũng có thể có khả năng thức tỉnh sử dụng được a. Nhưng trong số đó người có danh hiệu đại pháp sư thì lại cực kì ít ỏi, cho dù có tính cả bốn vương quốc gộp vào thì số lượng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Có thể gặp được một đại pháp sư ở khoảng cách gần như bây giờ cho dù nói là dùng hết may mắn của bản thân còn chưa chắc đã có được cơ hội trời ban như thế này, ngay cả vua một nước lớn như phụ hoàng hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể vài lần gặp qua, đến cỡ đó thì phản ứng của Lữ Viên Tâm hốt hoảng thốt lên đầy kinh ngạc như vừa nãy thì cũng chẳng có gì lạ lắm, phản ứng hết sức bình thường a.
Dù sao hắn phụ hoàng cũng không để tâm, lại còn Vũ Kỳ Phong Hý đại pháp sư cũng chẳng có gì nghiêm trọng trách mắng gì mà còn đang cười to một cách đầy hứng khởi sau khi vừa nhìn thấy xong phản ứng hốt hoảng của Viên Tâm ngay khi vừa nghe đến ông ta thân phận thì một thái tử như y cũng chẳng có gì phải trách lỗi Viên Tâm làm gì cho mệt, có khi lại còn làm hỏng bầu không khí thì lại mệt nữa.
Tự cổ chí kim Minh Huyền Đại Lục là đại lục vốn được ban phước bởi ma pháp nhưng dù cho đại lục này có trong mình sức mạnh của ma pháp đi chăng nữa thì người trên đại lục có thể trở pháp sư là không phải phổ biến a, tuy rằng mỗi cá thể trên đại lục đều có mana trong cơ thể điều hòa sự sống, thứ cần thiết nhất để khởi động một ma pháp nhưng muốn có thể thực hiện được lại không phải hoàn toàn a.
Một ma pháp thì cần tối thiểu một lượng mana nhất định nhưng để điều hòa sự sống thì mana có trong cơ thể một người bình thường lại không có đủ lượng cần thiết để có thể phát động một cái dù là ma pháp cơ bản nhất, nếu vẫn cứ cố tình làm ngơ cố chấp thì c·ái c·hết chính là điều hiển nhiên.
Nhưng trong pháp sư cũng không phải đơn giản, trong đó còn có một hệ thống phân bậc, sắp xếp theo chiều từ thấp đến cao là: Sơ đẳng, Trung đẳng và cuối cùng là cao đẳng, mà trong cao đằng lại chia thành 9 cấp mà cứ ba cấp sẽ được gọi bằng các danh hiệu khác, lần lượt: địa pháp sư (cấp 1 - 3) tiểu pháp sư (cấp 4 - 6) và đại pháp sư (cấp 7 - 9).
Càng lên cao pháp sư càng mạnh đồng thời tỉ lệ nghịch với nó là số người đạt được danh hiệu lại ngày càng ít, mà đại pháp sư mạnh nhất lại càng ít đến đáng thương hơn, trong lịch sử ghi chép lại cũng chỉ có ba người đạt cấp 9, còn bây giờ thì đã không còn nữa, có thể nói pháp sư mạnh nhất hiện tại chính là cấp 8, mà trong đó thì đương thời hiện tại cũng chỉ có 2 người. Một người ở phương Tây - Nham Vương và một người ở phương Nam - Phong Hý.
Có thể gặp được Phong Hý ngay trước mắt một cách rõ ràng đầy chân thực với khoảng cách cực gần đến như bây giờ thì thực sự có thể nói là dùng hết vận may của mình trong kiếp này cũng sai đi.
Nhưng có một điều khiến Nguyệt Dạ phải nhíu mày khó hiểu, lời đồn Phong Hý đại pháp sư dung nhan chính là lãng tử chính hiệu khiến bao người mê say nhưng sao trước mắt hắn lại một ông già? Lời đồn đại không đúng sự thật rồi à? Dù rằng Phong Hý tuổi tác đúng là cao tuổi thật, Nguyệt Dạ xưng bằng ông cũng không phải là không thể, ông thành danh cũng đã gần trăm năm rồi nhưng với tư cách là một đại pháp sư, Vũ Kỳ vẫn có thể điều khiển dòng mana trong cơ thể mình níu lại vẻ thanh xuân. Lại thêm Phong Hý - Vũ Kỳ nổi tiếng với tính cách là thích cái đẹp không thể nào có chuyện một người luôn tự hào với vẻ đẹp của bản thân lại có thể từ bỏ trở lại bộ dạng của tuổi già được.
Nhưng có thể đó là đồn thổi thôi, Nguyệt Dạ cũng chưa từng gặp ông ta bao giờ, dù ổng có nói là từng gặp qua hắn hồi còn nhỏ nhưng hắn cũng chẳng nhớ rõ đâu. Mà lời đồn thì cũng không nên tin tưởng quá nhiều, ai biết trong đó thổi phồng bao nhiêu chứ? Phong Hý trước giờ không giống với Nham Vương, tuy cùng đẳng cấp nhưng lại giống như thuộc tính của ông ta, lúc nào cũng đi du ngoạn khắp nơi, ai cũng không thể nào rõ được tung tích của Phong Hý.
Vì suốt bao lâu không ra mắt công chúng thêm lần nào nữa cho nên cũng chẳng ai còn rõ Vũ Kỳ bây giờ thế nào, có lẽ vì vậy nên trong lời đồn đại về đại pháp sư này vẫn giữ hình ảnh của ông ta hồi còn trẻ chăng?