Chương 6
Xuyến Chi Lưu Niên - Chương 6
"hahaha... Ta biết ngay mà! Có phải ngươi có phải rất kinh ngạc, không thể tin được một người nổi danh như ta đang ở trước mắt không? Ta biết mà, ai cũng phản ứng như vậy cả khi ta nói têm cũng như đại danh của bản thân ra a!" Tiếng cười lớn có chút khàn khàn của cụ già, Vũ Kỳ vừa lấy tay vuốt lấy chổm râu bạc phơ của mình cười vui vẻ không giữ chút nào lễ tiết nào dù cho là ở trước mặt đức vua hiện tại của Thiên Vạn - Thiên Vạn Vô Nhận, dù cho ông vốn sinh ra tại Thiên Vạn, một dân người dân của vương quốc.
Mà bên cạnh ông đức vua đáng kính bấy giờ cũng không biết phải làm sao, ngài cười một cách bất đắc dĩ mà lắc đầu, tiếng cười của gió, đó là ý nghĩa đằng sau cái danh của ông sau lên được đại pháp sư cấp độ, khác với cái danh Nham Vương đầy uy nghi cũng như khí chất bá vương thì Vũ Kỳ lại được mọi người gọi với cái danh Phong Hý, tiếng cười của gió, tựa như cơn gió thỏa sức mà tự do, cũng như thỏa thích mà cười không cần phải để ý tiểu tiết gì, một cơn gió phóng khoáng cởi mở.
Từ cái danh cũng đã nói ra tính cách của vị đại pháp sư này rồi, lại nói người này lại còn là lão sư khi trước từng dạy qua bệ hạ thời kì niên thiếu, bệ hạ vì vậy cũng cực kì hiểu rõ tính tình của thầy mình, biết trước bản thân cho dù mang danh phận là vua nhưng gặp phải Vũ Kỳ cũng khó có thể khiến ông ta chỉnh đốn lại hành vi của mình, Phong Hý mà, cơn gió cho dù bị bó buột ra sao thì cũng sẽ lần nữa thổi lên trở lại với bầu trời tự do mà thôi. Có muốn chỉnh lại cũng đều là vô dụng.
Nguyệt Dạ lúc này lẳng lặng một bên mà nhìn hai người thầy trò này, đôi hổ phách trầm ngâm một hồi, hắn đây là lần đầu thấy phụ hoàng hiện ra cảm xúc bất đắc dĩ như vậy, à không có khi là hiếm có lắm mới có thể nhìn thấy cha hắn thể hiện ra một cách tự nhiên như vậy a.
Quả là Phong Hý, đúng là cơn gió khiến người khác phải tròn mắt khó tin đi. Nguyệt Dạ thầm nghĩ trong đầu.
Mà ở đối diện mình bầu không khí trông lạc quan bao nhiêu thì tại đằng sau Nguyệt Dạ u ám bấy nhiêu, thật là một tình cảnh đối nghịch lại được xảy ra cùng một cũng như là tại một gian chẳng mấy rộng lớn như hiện tại thì đúng là một điều đã hiếm lại càng hiếm thấy hơn nhỉ? Nguyệt Dạ lúc này xoay người về phía sau, hai mắt nhìn người hầu cận của mình trên đầu giăng đầy mây đen sương mù, thật trái ngược với tình cảnh phía bên kia làm sao.
Giọng cười sảng khoái đối nghịch hoàn toàn với mây đen lượn lờ khiến người không khỏi thất vọng cùng cực muốn đi t·ự s·át, chỉ là xơ sẩy một chút thôi, ngay cả hắn cũng như phụ hoàng và Vũ Kỳ đại pháp sư lão già kia cũng chưa hề lên tiếng gì về vấn đề này đâu mà Viên Tâm tâm trạng tựa như đã rớt xuống cả vạn trượng vực sâu rồi vậy, yếu tố tâm lý có cần yếu đến thế không? Không lẽ thời gian qua hắn đã đánh giá sai lầm về khả năng chịu đựng của Lữ Viên Tâm à? Nguyệt Dạ khoang tay trước ngực tự hỏi trong khi nhìn chằm chằm người bạn hiện đang rủ rượi đối diện mình.
"Được rồi, ngươi định mãi mất tinh thần như thế à? Cái này so với hành động khi nãy của người lại càng làm mất mặt hơn đấy" Nguyệt Dạ nhẹ nói, y muốn vực dậy tinh thần cho Viên Tâm nhưng cách hắn nói chuyện thật sự dễ khiến người nghe hiểu lầm là đang nhắc nhở người hầu của mình không tái phạm lần sau đi.
Nhưng theo một kiểu nào đó nó lại thành công ngoài mong đợi a. "Vâng, tôi rõ rồi! Thưa điện hạ, sẽ không có lần sau như vậy nữa đâu! Một lần là quá đủ rồi ạ" Lữ Viên Tâm giọng chắc chắn mà nói, ánh mắt hiện lên hừng hực tia lửa cho thấy sự quyết tâm tựa như màu tóc ánh cam đầy nhiệt huyết của cậu vậy.
Nhiệt huyết tuổi trẻ, một câu rất hay nhất là đối với những người từng trải thì những đứa trẻ trong mắt họ có quyết tâm lớn như Viên Tâm thì đây quả là một đứa trẻ tương lai đầy thú vị a! Và hiển nhiên người lớn tuổi nhất ở đây Vũ Kỳ liền là vỗ tay khen ngợi lấy Lữ Viên Tâm "Quả là một đứa tràn đầy nhiệt huyết a, ta ở đây cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa quyết tâm của cậu bé đó đấy. Mà mấy đứa bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"
"Vâng, bọn ta đều bằng tuổi nhau là mười một" Nguyệt Dạ lên tiếng trả lời Vũ Kỳ nghi vấn đồng thời có lẽ vì đây là một câu hỏi không thể ngờ đến của lão mà liền làm cho bệ hạ cảm thấy khá kì lạ, liền quan tâm hỏi "Lão sư, người hỏi bọn trẻ tuổi tác có việc gì sao? Người thường lảng tránh mấy câu hỏi về tuổi tác để tránh người ta hỏi lại mà?"
"Ta bây giờ muốn biết rồi làm sao? Ngươi muốn truy vấn ngươi lão sư sao? Cho dù chỉ là từng dạy người một khoảng thời gian nhưng cũng đừng quên "một ngày là thầy, cả đời vẫn là thầy"
Vũ Kỳ hậm hức mà phản bác lại đức vua, tuy rằng hành động rất trẻ con, không giữ chút nào uy thế của một đại pháp sư nhưng cái này người thể hiện lại là Phong Hý cũng chẳng có gì lạ nhưng cố tình tỏ ra hậm hực trong khi vẫn giữ nét mặt nhăn nheo của một cụ già trên bảy mươi thì Nguyệt Dạ không biết phải nhận xét ra làm sao. Nên nói sao nhỉ? Cảm giác cứ như cưa sung làm nghé vậy, vừa buồn cười nhưng cũng thật ghê tởm.
Và có vẻ như Thiên Vạn Vô Nhận đức vua cũng có cùng ý nghĩ với hài tử của mình giống nhau, nhưng có một điều khác biệt là y thể hiện sự khinh bỉ ra mặt luôn, một đức vua thể hiện ra nét khinh bỉ ra mặt rõ ràng như Vô Nhận tuy không quá hiếm gì nhưng cũng là rất mới lạ trong mắt Nguyệt Dạ, hôm nay đúng là gặp nhiều thứ lần đầu khó nghĩ đến đi.
Dường như cũng cảm thấy hình tượng bản thân hiện tại không phù hợp hành động kiểu trẻ con như hờn dỗi này Vũ Kỳ liền giả vờ ho vài cái làm như không hề có chuyện gì xảy ra rồi nói thẳng nguyên do "Không giỡn nữa, ta hỏi vì là muốn biết các ngươi tuổi đến đâu để làm bằng hữu cho cháu gái ta a! Cũng may là cả ba đứa đều bằng nhau chứ cho dù bản thân ta có nhiều mối quan hệ thế nào vẫn không thể nghĩ đến chỗ nào tốt hơn là ở học trò của mình, người đáng tin cậy nhất toàn vương quốc, ta nghe Vô Nhận có hài tử liền đem theo cháu gái tức tốc đến đây đó"
"Từ từ! Thầy có cháu á? Em chưa bao giờ nghe đến tin thầy đã kết hôn đâu mà tự dưng lại có cháu gái được? Người sẽ không chôm đứa con nào của ai đó trên đường đến đây để viện cớ chứ?" Ánh nhìn đầy nghi ngờ đến từ vị trí người học trò mình lập tức sắc mặt đại pháp sư có tiếng nhất thời bấy giờ liền không khỏi trố mắt nhìn lại người học trò năm xưa của mình, cũng hên là lão chưa có uống trà mấy giây trước nếu không nghe lời của Vô Nhận đức vua xong chắc chắn sẽ sặc đến nghẹn họng đi.
Vừa ho khụ khụ vì chưa thể tin được lỗ tai mình vừa nghe thấy lời nói của bệ hạ, Vũ Kỳ tay có chút run mà chỉ vào mặt đức vua đáng kính, một hành động có thể xem là xúc phạm đến hoàng tộc "Ngươi, ngươi, ngươi đang nói cái gì đó hả? Ta mà lại dám làm mấy chuyện thất đức đó sao? Coi chừng ta gọi gió đến thổi bay ngươi đó cái tên học trò mất nết a!!!"
"Rồi, rồi...Con chỉ đùa thôi mà, là đứa trẻ người đưa đồng thời vào cung nhỉ? Con có nghe thị vệ báo lại rồi nhưng khi người đến đây sao con lại không thấy? Nếu người không nói thì còn cũng nhầm tưởng thị vệ kia nhìn lầm một đứa bé gái nào đó đấy"
Cháu gái sao? Cho dù có chính thức hay không thì một khi tin tức này lan truyền chắc chắn sẽ gây hồi náo động cho xem, Phong Hý nổi tiếng đa tình, phong lưu nhưng chẳng bao giờ dính hay phạm phải bất kỳ tin tức nào đi quá giới hạn, nói chung là không giẫm đạp tình cảm hay làm bất kỳ hành động nào không cho phép, tất cả đều là toàn chơi đùa mà thôi, vì vậy đến bây giờ vị này vẫn chưa có con cháu nào.
Không biết như thế nào bây giờ đã có cháu gái, dù cho là trên danh nghĩa hay ruột thịt gì một khi truyền ra cũng sẽ thành đề tài bàn luận sôi nổi cho xem.