'Ta Phu Lang?"
Liễu Minh đang cùng một tiểu nhị khác của Lai Phúc Tửu lâu ra ngoài mua
chút đồ dùng, không ngờ trên đường về lại bắt gặp Cố Du đang đứng sau sạp hàng nhỏ bán Đậu Hũ.
Cố Du khẽ gật đầu chào hỏi “ Liễu huynh sớm"
Nhìn từng khối trắng mịn trên bàn, Liễu Minh kinh ngạc nói.
"Tạ phu lang, đây là cái gì a? nhìn hấp dẫn quá!"
Cố Du nói “ Là chút thức ăn ta tự mình làm, kêu Đậu Hữ”
Liễu Minh xua tay hầm hè nói “ Vậy bán cho ta hai cân đi, vừa hay cho trưởng quầy với các huynh đệ trong tửu lâu cùng nhau thử thử tay nghề của Tạ phu lang"
Cố Du trêu chọc nói “ huynh không sợ ta làm không tốt ăn sao?”
Liễu Minh giương giương tự đắc nói " tay nghề của Tạ phu lang còn cần phải bàn cãi sao?”
Cố Du cười, sau đó cắt cho Liễu Minh hai cân Đậu Hũ. sau khi Liễu Minh hai người rời đi, lại đến vài vị khách nhân, chưa đến hai canh giờ Đậu Hũ nhà Cố Du đã sớm bán xong rồi.
Cũng có thể là Do thấy Đậu Hũ nhà Cổ Du mới lạ, hơn nữa còn là dùng đậu nành làm nên, những người mang tâm thái thử nghiệm đồ ăn mới lạ cũng không ít, nhiều hơn là khách quên hôm qua mua rồi qua lại, tỏ vẻ ăn rất ngon, sau một hồi khen ngợi, đã giúp Cố Du kéo được không ít khách hàng đến mua.
Chờ Thu dọn này đó xong, Cố Du mang theo hai đứa nhỏ đi đến một sạp hàng nhỏ ở bên đường ăn mỗi người một bát mì, lại thêm năm cái bánh bao thịt, lúc này mới ngồi lên xe bò trở lại trong thôn.
Xe bò chần chậm đi trên đường, Chờ đến được nửa đường khi, đột nhiên xuất hiện một đám người, bọn chúng mặt trên mình nhiều tấm da thú được gắn ghép với nhau, khiêng trên vai là đại đao dài hai mép, trên mặt người cầm đầu còn có một vết sẹo kéo dài từ trán xuống mắt, trông vừa dữ tợn lại đáng sợ.
Tạ Hành hai người bị Cố Du kéo ra sau lưng, nhìn Đám người trước mặt cũng không quá thiện cảm.
Chà...không nghĩ đến lại là một mỹ nhân a!”
“ Lão Đại, nếu không chúng ta cứ trực tiếp bắt người về trại trước, sau đó nói với người kia rằng đã giết nàng đi, nhìn mỹ nhân xinh đẹp này, đệ có chút không nỡ!”
Một tên mặc hai tấm da thú màu trắng giống của sói sắm ôm đại đao nhìn Cố Du tỏ ra Luyến tiếc nói.
" Hừ! Diên Than, ngươi mà cũng biết thương hoa tiếc ngọc à? ở trên núi một đáng nữ nhân có thấy ngươi thương hại ai đâu? toàn chơi người đến gần hỏng mới chịu từ bỏ, sao không thấy ngươi thương hại ai nha?”
Cả đám người cười ha hả, Cái người được gọi Diên Than kia cười hắc hắc, sau đó lại tham lan nhìn Cố Du, trong mắt là giấu không được dục vọng đang hừng hực.
Cố Du mặt trầm xuống, chỉ cảm thấy đám người này quá mức ghe tởm, so với Thẩm Trường Sinh đám người càng thêm làm người buồn nôn hơn.
“ Được rồi, tiền cũng đã nhận, chúng ta thân là Áp Danh Trại người, nên làm theo quy tắc của trại, đừng có vì chút sắc đẹp mà quên mất chính mình.”
Tên cầm đầu nghiêng mặt nói. tuy gã cũng thấy nữ nhân này quá mức xinh đẹp, bất quá uy danh của Áp Danh Trại không thể vì một cái nữ nhân mà phá bỏ được.
"Bất quá....
Gã lưỡng lự nói.
Người là không thể giữ lại, có đều trước khi chết đại gia có thể tùy ý chơi cho đã rồi giết cũng không muộn"
Với sắc đẹp này, giết đi quả thật rất phí!
“ Hahả, tiểu nương tử, muốn trách thì trách ngươi đắc tội nhầm người, huynh đệ đâu, lên!”
Sau tiếng nói của gã, đám huynh đệ lập tức tỏ ra thèm thuồng đi lên.
Cố Du mặt điềm tĩnh, nhìn không ra một tia sợ hãi nào trên khuôn mặt đẹp để ấy. mà ngược lại giống như một nữ vương đanh nhìn đám tiểu oắt con ra oai, vừa không biết tự lượng sức lại cố tỏ ra chính mình lớn hơn người.
" Tìm chết
Cố Du khoé môi khẽ nhếch, cười nhạt nói.
Tên đại ca hơi nhăn mặt.
Đang lúc đám người thấy khó hiểu, một luồng gió bất ngờ ồ ạt đến, tiếp đó chính là những tiếng bước chân không đồng đều vang lên. chỉ trong thời gian ngắn ngủi, phạm vi bọn gã đang đứng đã bị một đám sói hoang bao vây.
Những tiếng gầm gừ cùng với răng nanh sắc bén, Tên Diên Than nuốt nước miếng.
" Lão.... lão đại! đám sói hoang này chẳng lẽ đến để trả thù chúng ta sao?”
Lần trước bọn gã đã truy sát một con sói Vương đang bị thương, khiến nó suýt chút nữa đã bị bọn gã bắt được, không ngờ cuối cùng lại để vụt mất, gã vẫn luôn thấy tiếc nuối đâu! giờ thấy nhiều sói hoang như vậy, ký ức mới vừa bị lãng quên lập tức òa về.
'Chết tiệt!! rút lui!”
Thấy không ổn tên cầm đầu khẽ mắng một tiếng, sau đó lập tức ra lệnh rút lui.
"Muốn chạy, không dễ vậy đâu!"
Cố Du nhảy xuống xe bò, chỉ huy đám sói hoang nói lớn.
‘Đại cầu, mau ngăn bọn chúng lại!”
Một Tiếng gầm rú bất ngờ vang lên, một con đại hình thể sói tuyết với màu lông xinh đẹp bất ngờ từ sau lưng Cổ Du nhảy ra chắn trước người nàng, sau đó nhe hàm răng sắc nhọn nhìn đám người đang bị vây khốn ở giữa, trong mắt nó tràn đầy oán hận.
" S...sói Vương! là sói Vương! chạy mau!”