Nửa canh giờ trôi đi, đám thổ phỉ đều bị đánh đến nằm oắn trên mặt đất kêu rên.
Cố Du một chân đạp lên ngực tên đại ca, thanh đao sắc bén kè ngay cổ gã, khuôn mặt sẹo của tên kia tràn đầy sợ hãi.
Vốn dĩ nghe nói người bọn gã sắp sử lý là một thôn phụ tay trói gà không chặt, ai mà ngờ...
Tên đại ca lúc này hối hận cực kỳ, không những kết oán với một đám sói hoang thù dai thì cũng thôi đi, giờ lại day vào một người thân thủ cao cường không rõ lai lịch.
Là hôm nay ra ngoài không xem khí hậu, vẫn là do gã gặp xui?
“ Về nói với người đã sai các ngươi đến, mạng của Cố Hoài Du này không dễ lấy như vậy đâu, nói với hắn, giỏi thì tự mình tới gặp ta, đừng có như rùa rụt đầu, ta rất khinh thường hạn người như thế, còn có...” nàng nhìn đám thổ phỉ "các ngươi còn non lắm"
Đám thổ phỉ "......"
Hành động thất bại cũng thôi đi, giờ còn bị đối phương sỉ nhục lại!!
Này là kiểu khuất nhục gì chứ!!
Bất quá nghe nàng nói tựa hồ không có ý định giết bọn gã, đám thổ phỉ lập tức ngồi dậy quỳ xuống khấu tạ Cố Du đã không giết, còn thề độc một lèo từ nay không dám đi cướp bóc nữa, song từng người dìu dắt người kia chạy té khói, như là sợ nàng đổi ý dường như.
Cố Du nhìn bọn gã chạy, khẽ hừ một tiếng, sau đó nhìn đám sói hoang đang vẫy đuôi bên cạnh.
Cố Du vỗ vỗ đầu bọn nó, khen nói “ Làm tốt lắm"
***
Ở một nơi nào đó, cách Trấn Thanh Sơn cả trăm vạn dặm.
“ Lão Thần, Thượng Quan Hoại, tham kiếm Thái tử điện hạ
Giang Hành nhảy xuống khỏi lưng ngựa, nhìn đại thần đang quỳ đầy đất trước cổng thành, chỉ cảm thấy nội tâm dạt dào cảm xúc khác nhau.
“ Thượng Quan đại nhân mời miễn lễ, các vị đại nhân cũng cùng nhau đứng lên cả đi"
Nghe gã nói, đại thần nhóm đều đồng loạt cảm tạ, rồi mới đứng dậy.
Vào trong hoàng cung, Giang Hành đến Thanh Đức Điện Gặp qua hoàng đế, sau một hồi hỏi han ân cần sau, lúc này mới trở lại Đông Cung.
Nhận được tin thái tử đã về, mới sáng sớm phi tần của thái tử cùng nha hoàn đã đứng thành hàng ở trước cổng chờ.
Ngoài ý muốn chính là, thái tử phi Lăng Diệu Y thế nhưng lại ở sau cùng, người ở trên lại là đỗ Trắc phi Dẫn đầu, người không biết còn tưởng cô ả mới là thái tử phi.
Một bộ lễ phục hoa lệ, so với thái tử phi bình thường cẩm y càng thêm bắt mắt.
‘Cung nghênh thái tử điện hạ hồi cung"( đồng thanh)
Đỗ trắc phi lập tức đi lên nói “ Thái tử đi đường vất vả, thần thiếp đã cho người chuẩn bị xong đồ ăn thức uống, chỉ còn chờ điện hạ trở về là có thể dùng ngay”
Nàng ta thẹn thùng nói “ Ai ai cũng nhớ điện hạ ~ nhất là thần thiếp"
Tiếng nói yêu kiều mền mại, Giang Hành lại như thể không nghe thấy, từ trong một đám nữ nhân không thấy người gã cần tìm, Giang Hành nhíu mày.
Diệu Y...!”
Gã khẽ khàn gọi.
Lăng Diệu Y đang đứng sau cùng khẽ sửng sốt, hai tay nàng ta bất giác nằm chặt góc áo, từng bước ra khỏi hàng.
Điện hạ...I!”
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, có chút sợ hãi không dám ngẩn đầu, Giang Hành theo hướng nhìn lại.
Con người vốn dĩ u ám chợt lộ ra ôn hòa, nhìn nàng sợ hãi như vậy cũng thực bất đắc dĩ. bất quá nghĩ đến kiếp trước hắn đã đối nàng làm ra nhiều chuyện tệ nạn như vậy, nàng nên sợ hãi hắn mới phải.
Nghĩ như thế Giang Hành bước tới, bỏ qua Đỗ trắc phi đang tươi cười một bên, dừng lại trước mặt Lăng Diệu y.
Đỗ Trắc phi nụ cười cứng đờ, sau đó sửng sốt nhìn theo Giang Hành, thấy gã không coi ai ra gì nắm lấy tay Thái tử phi, còn một bộ ôn nhu săn sóc, Đỗ trắc phi cắn răng, bước đến nói.
“ Điện hạ! thần thiếp..."
“ Đỗ Trắc phi...
Giang Hành hờ hững nói " có phải bổn vương đã sủng nàng quá rồi không? đến nỗi không coi trọng phét tắc như vậy, nàng mặc như vậy, là muốn để người trong thiên hạ đều biết bổn vương sủng thiếp diệt thế sao?”
Đỗ trắc phi bàng hoàng, lắp bắp giải thích nói “ Điện hạ, thần thiếp không có ý đó!.... thần thiếp chỉ là...
Giang Hành nhìn cô ta, trong mắt không có một tia cảm xúc “ Đỗ trắc phi phạm tội bất kính, phạt ba tháng bổng lộc, còn có đóng cửa sám hối hai tháng không được ra ngoài nếu không có lệnh của bổn vương"
Đỗ trắc phi trừng lớn mắt, không thể tin nhìn Giang Hành, có thể là không nghĩ đến gã sẽ làm như vậy.
Trước nay mỗi khi nàng ta bất kính với thái tử phi, giang hành đều luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ bởi vì gã không thích thái tử phi, cho nên mới dẫn đến cái tính không coi ai ra gì của Đỗ Trắc phi.
Dù thật phần ủy khuất, cô ả cũng biết chính mình quả thật hơi quá mức, ở trước mặt nhiều người như vậy nếu còn dung túng nàng ta làm loạn chỉ e sẽ truyền đến tại Lăng tướng quân vậy thì không tốt.
Vì để chứng minh chính mình ngoan ngoãn trước mặt thái tử, Đỗ trắc phi đành phải cúi người hành lễ tạ tội.
“ Là thần thiếp không rõ quy củ mạo phạm Thái tử phi, thái tử điện hạ phạt chính là, thần thiếp thân mình không khỏe trở về chính mình viện trước"
Nói rồi hiên ngang rời đi, chẳng có một chút nào gọi là hối cải.
Giang Hành mặt lạnh “ Đúng là vô pháp vô thiên, người đâu, lập tức đến chỗ vương bà từ tìm hai ma ma chuyên dạy quy củ tới đây cho bổn vương, Đỗ Trắc phi thiếu giáo dưỡng như vậy, cần phải dạy lại một lần nữa"
Nha hoàn lập tức nhận mệnh đi làm, cảm thấy hôm nay thái tử rất lạ, không giống trước kia cưng chiều đỗ trắc phi nữa.
Ngược lại đối với Thái tử phi hoàn toàn khác với lúc trước, chẳng lẽ chán ngán với Đỗ trắc phi rồi, nên muốn đổi khẩu vị sao?
Nha hoàn lắc đầu, cảm thấy chính mình hẳn là điên rồi.
Phận làm nha hoàn thì nên ra dáng nha hoàn, không nên tò mò, không nên tò mò!
Bất quá...
Nha hoàn thở dài.
Đỗ trắc phi lúc rời đi sắc mặt kém như vậy, với tính cách của nàng ta chắc chắn không để chính mình bị thiệt!
Xem ra... Đông cung sắp tới sẽ không được yên đây!!