Nghe được tin tức Cố Du sẽ thu mua đậu nành, các thôn dân đều đồng loạt mang đậu nành đang có trong nhà đến, chỉ để lại một ít để trồng, đồng thời những ai đồng ý trồng đậu nành, sẽ phải ký kết hợp đồng với lai phúc tửu lâu, để đảm bảo mọi chuyện được ổn thỏa, Cố Du còn đặc biệt mời thôn trưởng làm người giám sát trong lúc trồng thời gian thu hoạch.
Nhìn đống đậu nành chất đống một bên, Cố Du hài lòng gật đầu.
Đêm đến, Ánh trăng chiếu rọi xuống Liễu Thụ Thôn, mây trắng lơ lửng quanh rừng núi, tạo ra một khung cảnh vừa Huyền bí lại ám trầm.
Cố Du vừa mới cho đám gia hỏa ăn xong, nhìn một đám nằm oằn trên đất phơi ra cái bụng trắng mịn, trông vừa buồn cười lại ngốc nghếch.
Sau khi đóng lại viện môn, Cố Du lúc này mới trở lại trong phòng.
Tạ Hòe Cẩm còn chưa ngủ, ngày mai hắn còn phải đến tiện sách giao nộp đống sách đã sao, Cho nên cần thiết chép xong đêm nay, từ ngày mai hắn sẽ bỏ công việc này lại, chuyên tâm học tập để chuẩn bị cho thi hội sắp tới.
Cố Du mang theo hơi lạnh bước vào, nàng nhanh chóng đóng chặt cửa lại, hai tay chà xát ý đồ xua tan chút lạnh lẽo.
Trời càng lúc càng lạnh, dù trên người đã mặc rất ấm áp Cố Du vẫn cảm giác được cái lạnh lẽo của thời tiết.
"Lạnh như vậy, ngày mai sẽ không có tuyết chứ?"
Cố Du vừa cởi áo bông trên người vừa oán thầm nói.
Tạ Hòe Cẩm ngẩn đầu lên, thấy Cố Du ngồi trên giường liên tục thổi hơi vào hai tay mình, liền ngồi dậy đi đến nàng bên người.
"Có Lạnh lắm không?"
Tạ Hòe Cẩm ngồi xồm xuống, hai tay to lớn bao bọc lấy đôi bàn tay nhỏ bé của nàng.
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến Cố Du thoải mái hơn chút.
Bên trong phòng có đốt than, Qua một hồi cả người Cố Du đã trở nên ấm áp hơn nhiều.
"Được rồi...chà.ng..."
Hai người đồng thời sửng sốt.
Khoảng cách quá đỗi gần gũi, chóp mũi cả hai cơ hồ đã chạm vào nhau.
Thời gian như ngừng lại, hô hấp hai người gần như hòa làm một.
Hai trái tim lạnh nhạt từ lầu đã được đối phương ẩm thẩm sưởi ẩm, giờ chỉ cần thêm chút lửa là có thể hừng hực đốt cháy.
Chẳng biết đã bao lâu, hai người rốt cuộc từ trong cơm mê tách ra. chờ Cố Du phản ứng lại, Chỉ thấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Tạ Hòe Cẩm đập vào mắt, có vài sắc hồng nhàn nhạt hiện lên trên gương mặt hắn, vừa mê người lại giống như đang ẩn nhắn gì đó, mà hai tay nàng còn đang vòng quanh cổ hắn, chủ động hiến dâng!!!
Cố Du "....."
Đẩu óc ong ong vang lên.
Tạ Hành Tạ phong đều đã đi tư thục học tập, trong nhà chỉ còn Cố Du với Tạ Hòe Cẩm.
Không khí quỷ dị bao trùm cả căn phòng, trên người Cố Du chỉ có một lớp áo mỏng, do động tĩnh vừa rồi, giờ đã lỏng lẻo lộ hơn phân nửa bả vai.
Cố Du xấu hổ cùng cực, hận không thể tìm một cái hang chui vào đi.
Đúng là mất mặt mà!!
Tạ Hòe Cẩm sẽ không cho rằng nàng là một tên nữ nhân lưu manh chỉ biết mê luyến sắc đẹp đi!!
Trong Cố Du đang suy nghĩ nên làm thế nào để có thể tự bào chữa cho bản thân mình, Tạ Hòe Cẩm bất ngờ ôm năng chặt hơn.
Đồng thời cũng kéo gần khoảng cách của hai người, Cố Du nuốt nước miếng nhìn khuôn mặt tuấn lãng trước mặt.
Bình tĩnh, bình tĩnh!!
Cố Du, nhất định phải giữ bình tĩnh!!
Không được để bị sắc đẹp mê hoặc!!
Cố Du nhắm chặt mắt, bất ngờ trên môi lại lần nữa truyền đến cảm giác ướt át, mền mại.
Cố Du ngơ ngác.
Nàng mở bừng mắt, khó tin nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc.
Tạ Hòe Cẩm, hắn thế mà chủ động hôn nàng!!
Tạ Hòe Cẩm đã nhớ thương đôi môi căng mọng này từ lâu, cảm giác khi nàng nói chuyện, như có một sức hút nào đó bao trùm tâm trí hắn.
Có hồn bao nhiều cũng không đủ.
Lúc mới bắt đầu là cường thế, sau đó từ từ dịu dàng, giống như sợ sẽ làm đau nàng vậy. Cố Du bị động tác ân cần của hắn lấy lòng.
Bỏ đi...
Cố Du hai tay đang chống đẩy người hắn dần buông lỏng ra.
Nếu đã đồng ý ở lại bên cạnh hẳn, những chuyện như thể này là không thể tránh.
Cố Du nhắm mắt.
Um!
Nàng thừa nhận, chính mình là cái sắc lang.
Hết chương 65
Tác giả có lời muốn nói
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực