Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 16: Chương 16




Cảnh Mặc nghe xong dường như đã ngộ ra được chân lý nào đó. Thằng bé vội vàng nhắm mắt lại, đôi tròng mắt bên trong không ngừng chuyển động.

Tôi biết em ấy đã hiểu những gì tôi nói, hiện tại có lẽ em đang tự cảm nhận dòng năng lượng đang chảy khắp bên trong cơ thể mình. Tôi cũng không làm phiền em, sau khi đứng dậy đi đến chỗ người đàn ông kia nghiên cứu một hồi thì bước ra khỏi phòng, muốn đi một vòng xung quanh xem xét tình hình.

Trước khi hôn mê tôi đã tiêu diệt tất cả những tên xác sống ở bên trong bệnh viện, nhưng sau bảy ngày thì bên dưới đại sảnh lại phủ đầy xác sống. Những tên xác sống kia đi lang thang khắp nơi, sau đó vô tình đi vào bên trong bệnh viện này. Tuy rằng hiện tại bọn chúng vẫn chưa thể leo lên cầu thang, thế nhưng bộ truyện này là một bộ truyện cả người lẫn xác sống đều sẽ tiến hoá, vì thế theo tôi nghĩ thì chẳng bao lâu nữa, những tên xác sống kia cũng sẽ có cách lên được trên này.

Vì thế nên chúng tôi phải tìm cách nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không đợi đến khi cả đại sảnh bị bao phủ bởi xác sống thì dù có mười dị năng giả ở đây thì chúng tôi cũng chỉ có thể vĩnh viễn bỏ mạng ở nơi này.

Tôi chắp hai tay sau lưng nhíu mày nhìn những tên xác sống cứ không ngừng tiến vào bên trong bệnh viện, trong lòng suy nghĩ rất mông lung.

Đợi đến khi Cảnh Mặc mở mắt ra đã là sáu giờ chiều. Tôi đưa cho em ây một gói bánh quy mà tôi tìm được ở một phòng bệnh gần đây rồi ngồi dưới đất cùng em ăn ngon lành. Tuy rằng trong lúc hôn mê Cảnh Mặc có giúp tôi uống nước, sau khi tỉnh lại thì cũng không có cảm giác đói cho lắm, nhưng cũng đã bảy ngày rồi tôi chưa được ăn, ít nhiều gì thì dạ dày cũng có đứng lên kháng nghị đôi chút.

"Em đã học được cách sử dụng dị năng chưa?"

Tôi vừa nhai miếng bánh quy trong miệng vừa hỏi em. Cảnh Mặc gật đầu, đôi tay nhỏ nhắn đang xé một góc của túi bánh quy.

"Nhưng em chưa thành thục lắm, không biết có thể giúp anh ấy được không?"

Tôi nhìn người đàn ông với chiếc áo blouse dính máu đến sắp không còn nhìn thấy được màu sắc ban đầu, vu vơ hỏi: "Anh ấy là người điều trị cho em à?"

Cảnh Mặc bắt chước tôi cắn một miếng bánh quy rồi vừa nhai vừa nói: "Cũng không hẳn ạ, một tháng sau khi em chuyển đến đây thì anh ấy được chỉ định làm người chăm sóc cho em."

"Hai người chắc rất thân nhau nhỉ?"

Cảnh Mặc lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Cũng thường thôi ạ, không thân lắm!"

Mặc dù Cảnh Mặc đã nói như vậy, nhưng tôi vẫn cho rằng tình cảm của em ấy và người đàn ông kia chắc chắn không hề cạn.

Hai chúng tôi ngồi nhâm nhi gói bánh quy hết mười lăm phút đồng hồ. Sau khi ngồi nghỉ ngơi một lúc tôi liền nói với Cảnh Mặc về ý định rời khỏi bệnh biện. Ban đầu em ấy còn có chút sợ hãi, nhưng sau khi nghe tôi phân tích một hồi, lại nghe thấy tiếng xác sống gầm gừ bên dưới đại sảnh, cuối cùng em ấy cũng ngập ngừng gật đầu, vội vàng chuẩn bị tiến hành các bước để rời khỏi đây.

Bước đầu tiên, cứu người đàn ông nọ.

Cảnh Mặc đứng bên giường người đàn ông, sau khi giãn cơ và hít thở sâu đến lần thứ ba, cuối cùng em ấy cũng bắt đầu quá trình chữa trị.

Tác giả đã từng viết rằng: "Cảnh Mặc với gương mặt lạnh lùng đặt bàn tay lên phía trên vị trí trái tim của người đàn ông nọ, một luồng ánh sáng màu xanh u ám sáng loà phút chút toả ra. Cả phòng bị ánh sáng làm cho chẳng thấy được điều gì, cho đến khi có thể mở mắt ra được thì người đàn ông vốn dĩ đang thoi thóp chỉ còn một hơi thở nay lại đang nhảy nhót cười đùa, cơ thể khoẻ mạnh như vâm, hoàn toàn chẳng còn một chút dáng vẻ nào của một người sắp chết."

Tôi mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng vô cùng muốn nhìn thấy cảnh tượng đã được miêu tả ở trong truyện kia. Thế nhưng tôi chờ hoài chờ hoài, vậy nhưng Cảnh Mặc nhỏ nhắn ở trước mắt tôi dù đã gồng cứng cả người, mồ hôi trên trán túa ra như thác đổ thì từ trong lòng bàn tay chỉ chảy ra một chút xíu xiu một dòng ánh sáng màu xanh trong như màu của dung dịch Đồng (II) Clorua, sau khi ánh sáng kia đi vào trong lồng ngực của người đàn ông nọ thì một vết thương nhỏ tí ti nào đó trên người liền chậm rãi khép miệng, nhịp thở của người đàn ông cũng chậm rãi ổn định được đôi chút.

Cảnh Mặc đứng tại chỗ gồng căng cứng cả cơ thể, gương mặt phút chốc trở nên đỏ chót như đít khỉ, nhưng cuối cùng cũng không thể nặn ra thêm được bất cứ giọt ánh sáng màu xanh nào nữa.

Thấy vậy em ấy liền ỉu xìu ngồi bệt xuống đất, gương mặt thất thần như thể cả thế giới đã đổ sụp đến nơi.

Tôi vội vàng đi đến ngồi xuống bên cạnh em, tuy rằng không nói điều gì nhưng cũng đủ để khiến em cảm nhận được sự an ủi đôi phần.

Cảnh Mặc ngồi yên như một pho tượng như thế được tầm mười phút thì bỗng nước mắt chực chờ chảy ra, tôi nghe thấy giọng em run run lên như sắp khóc: "Em không thể làm được! Em không thể giúp được gì cho anh ấy, em đúng là một đứa bất tài mà!!!"

Gương mặt của em thẩn thờ, nước mắt như những hạt ngọc trai chậm rãi lăn trên gò má. Tôi vuốt má em, sau đó ôm em vào lòng vỗ về: "Không đâu, em làm rất tốt, lần đầu được như thế đã tốt lắm rồi!"

Cảnh Mặc chôn mặt vào ngực tôi mà khóc nức nở. Tôi biết rằng cũng không phải chỉ vì em không thể cứu được người đàn ông kia mà khóc, mà còn là vì những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua. Dù cho em vẫn luôn tỏ vẻ kiên cường, nhưng trong thâm tâm thật ra em vẫn luôn chỉ là một đứa trẻ.

Tôi dịu dàng vuốt tóc vỗ lưng an ủi em. Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng em cũng ngừng khóc, chỉ là em vẫn úp mặt vào ngực tôi thút thít không thôi.