Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 19: Chương 19




Trong truyện có một chi tiết như thế này. Khi đó Mạc Lăng đang đau đầu vì những khó khăn mà Hạ Thanh đang gây ra cho cô thì đột ngột có thông tin rằng có một cơn bão xác sống đang di chuyển về phía khu an toàn, cùng với hàng ngàn con thú biến dị.

Cơn bão xác sống đó dù ít thì cũng phải lên đến con số trăm ngàn, còn chưa kể đến số lượng những con thú biến dị đi theo phía sau.

Lúc ấy, vì Hạ Thanh là sĩ quan cấp cao trong quân đội nên khá là có tiếng nói. Cô ta đã sắp xếp cho Mạc Lăng cùng với đồng đội vào nhóm quân tiên phong, còn những dị năng giả khác chỉ ở phía sau hỗ trợ.

Đối mặt với cơn bão xác sống lên đến trăm ngàn tên mà chỉ có chưa tới mười người ra thủ, vậy mà không hiểu sao các quan cấp trên đều đồng ý, mà tình tiết vô lý như vậy tác giả cũng dám viết ra mới ghê!

Khi đoàn quân xác sống và thú biến dị ập đến, đội quân chưa tới mười người của Mạc Lăng phải vất vả lắm mới bảo toàn được tính mạng. Thế nhưng khi trong đội có người bị thương, thay vì đưa người đó vào căn cứ để điều trị và cử người khác ra thì Hạ Thanh quyết định đóng cổng, bỏ mặc sống chết của bọn họ.

Mạc Lăng thấy vậy thì tâm cũng tàn như tro bụi, trong lòng hoàn toàn triệt để thất vọng về những người bên trong. Sau đó, trong lúc chiến đấu quật cường thì cô ấy đã bùng nổ, dùng tất cả dị năng trong cơ thể để tạo ra cho đồng đội một con đường thoát.

Chuyện sau đó chắc chắn ai ai cũng có thể đoán ra được! Mạc Lăng vì sử dụng quá nhiều dị năng nên gục xuống đất rồi nôn ra một ngụm máu, trông tình hình thì có lẽ đã sắp hẻo tới nơi!

Thế nhưng không hiểu sao, bằng một thế lực nào đó thì Cảnh Mặc, một trong số các phản diện lại trùng hợp có mặt ở đó, tiếp đó lại còn vô cùng trùng hợp mà đại phát từ bi, dùng dị năng chữa trị mà bản thân ghét nhất để cứu lấy tính mạng của nữ chính.

Sau đó, khi nữ chính hỏi: "Vì sao cậu lại cứu tôi?" thì phản diện Cảnh Mặc hết sức ngầu lòi mà đáp lại rằng: "Tôi muốn cô chết trong tay tôi, chứ không phải một con đàn bà ất ơ nào đó!"

Hết sức cảm động, hết sức ngầu lòi, nhưng mà nó cứ vô lý thế nào á!

Biết là nữ chính thì chắc chắn không thể chết, nhưng tự dưng tác giả lại để cho một phản diện đi cứu, lại còn dùng cái lý do hết sức củ chuối như vậy... Đúng là một bộ truyện mất não đến không thể mất não hơn!

Nhưng điểm quan trọng không phải cái này, điều quan trọng chính là sau này, khi Mạc Lăng tìm được một người đáng tin cậy khác để kiểm tra sức khoẻ toàn diện thì người đó đã giải thích về tình trạng lúc đó của Mạc Lăng thế này: khi lượng dị năng trong cơ thể được sử dụng vượt quá mức cho phép, thì cơ thể sẽ tự động dùng sự sống của chính nó để bù đắp cho lượng dị năng bị hao hụt.

Nghe qua cực kỳ trừu tượng, cực kỳ có tính học thuật phái không? Nhưng mà đối với tôi thì chỉ cần tóm gọn lại mấy chữ thế này, dùng nhiều dị năng quá thì chết, thế thôi!

Giờ thì tôi đã hiểu được vì sao lúc đó tôi lại ngất đi rồi, cũng hiểu được bệnh trạng hiện tại của Cảnh Mặc là thế nào. Đối với tình huống của tôi lúc đó, có lẽ chỉ cần một Cảnh Mặc là giải quyết xong, nhưng với tình trạng của Cảnh Mặc hiện tại, không biết có tìm được một Cảnh Mặc thứ hai để giải quyết hay không.

Tôi liếc mắt nhìn cả đám xác sống lúc nhúc hiện tại chẳng còn bao nhiêu, sau khi ước lượng thời gian cần để bọn chúng trèo lên trên này thì tôi liền quay người đi về căn phòng nọ, có lẽ ý định rời đi của tôi phải thực hiện sớm hơn dự định một chút rồi!

Khi tôi trở về phòng, người đàn ông nọ vẫn giữ nguyên tư thế ngã ngồi, gương mặt xám xịt nhìn đăm chiêu về phía trước. Tôi đi đến trước mặt anh ta, sau khi thở một hơi thật dài liền đá mấy cái vào cẳng chân anh ta rồi nói rằng: "Mau dậy đi, xác sống đã lên đến đây rồi!"

Người đàn ông nghe xong dường như có chút bàng hoàng, anh ta chầm chậm ngẩng đầu nheo mắt nghi ngờ nhìn tôi, hỏi: "Làm sao bọn chúng có thể leo trèo được? Bọn chúng chẳng phải chỉ là những cái xác biết đi thôi sao? Xương khớp đã mục ruỗng hết cả rồi, còn leo với chả trèo cái gì! Cô lại định dùng cái cớ này để đuổi tôi đi đấy à?"

Tôi thở dài một hơi ngao ngán, chẳng thèm nhìn mặt anh ta mà đáp rằng: "Tôi không thèm đôi co với anh, anh muốn đi thì đi, không đi thì cứ ở đây mà chờ chết!"

Nói rồi tôi quay người muốn bế Cảnh Mặc đi, nhưng người đàn ông đột ngột nhào lên ghìm chặt lấy tay tôi, hai mắt anh ta trợn lớn, răng mím chặt, gương mặt đầy vẻ hung ác. Anh ta nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không để cô mang thằng bé đi!"

"Anh lại lên cơn rồi à? Mau buông tay ra, bọn chúng đã sắp lên đến nơi rồi!"

Người đàn ông lắc đầu nguầy nguậy, sức lực trên cánh tay lại ngày càng lớn hơn.

"Không, tuyệt đối không! Dù tôi có chết..."

Tôi mặc kệ sự điên cuồng của anh ta mà hất mạnh khuỷu tay, người đàn ông văng ra xa cả mét, lưng đập mạnh vào tường, chẳng mấy chốc đã bất tỉnh. Tôi thấy vậy liền vội vàng bế Cảnh Mặc lên rồi chạy nhanh ra ngoài.

Đúng như tôi dự đoán, đã có một vài tên xác sống lên được đến đây. Tôi dùng hết tốc lực chạy về phía chúng, chủ ý là để hất bọn chúng ra xa mà không cần phải sử dụng đến dị năng hay bất kỳ công cụ nào.

Kế hoạch của tôi ngay lúc đó tuy đã thành công tốt đẹp, thế nhưng khi tôi đi đến cầu thang thì lại cảm thấy đau đầu vô cùng. Một đám xác sống phải lên đến trăm tên đã đứng đợi sẵn ở dưới chân cầu thang, chỉ cần tôi bước xuống dưới là sẽ ngay lập tức biến thành bữa trưa thịnh soạn của bọn chúng.

Thật không biết thứ gì đã thu hút cái đám này tới nữa!

Tôi bất lực quay đầu, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải. Những tên xác sống bị tôi hất văng hiện tại đã có thể đứng dậy và đang chậm rãi đi về phía tôi.

Tôi mím môi, cô gắng suy nghĩ trong đầu thật nhanh, sau đó lập tức ra quyết định chạy đường tắt.

Dù sao thì chỗ này chỉ là tầng một, nếu như nhảy từ đây xuống dưới thì cùng lắm cũng bị gãy một hai cái xương. So với việc bị những tên xác sống này ăn tươi nuốt sống thì vẫn còn tốt chán!

Thế là tôi quay đầu trở về căn phòng bệnh lúc nãy. Người đàn ông kia lúc này cũng đã từ từ tỉnh lại. Tôi chẳng nói gì mà chạy vội vào đặt Cảnh Mặc nằm lên giường, sau đó dùng hết sức bình sinh nắm lấy cổ áo của anh ta rồi nhanh nhẹn ném anh ta qua cửa sổ.

Một tiếng "bịch" vang lên. Tôi nghiêng đầu ra nhìn. Chà, thương tổn cũng không lớn lắm, hơi đau "tí" thôi!

Thế là tôi liền nhanh nhẹn xoay người túm lấy Cảnh Mặc rồi ném luôn xuống dưới. Tiếp đó tôi chống người chuẩn bị nhảy xuống, thế nhưng không biết đám xác sống đã đến đây từ bao giờ, một tên xác sống túm lấy góc áo của tôi, một tên khác cũng quờ quạng chụp được bả vai tôi.

Tôi quay đầu, trong lòng thì hoảng muốn chết nhưng nét mặt vẫn bình chân như vại. Tôi dùng một tay hất tay tên xác sống đang kéo vai tôi ra, tay còn lại triệu hồi ra một ngọn lửa thiêu trụi góc áo đã bị tên kia nắm lấy, sau đó nhanh như chớp ngã về phía sau, dùng tấm lưng chỉ toàn da và xương để tiếp đất.

Cơn đau khiến đại não tôi tê dại, nhưng tiếng gầm gừ đang ngày một đến gần không cho phép tôi dừng lại.

Tôi nén đau lồm cồm bò dậy, vừa vác Cảnh Mặc lên vai, vừa kéo theo người đàn ông không biết tên nọ vác chân lên cổ bắt đầu chạy thừa sống thiếu chết về phía không có xác sống đi tới.